Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânMột tiếng nói nhẹ nhàng vang lên trong màn hình, hơn nữa còn là tiếng đàn ông.
Tân Hoành vừa nghe thấy đã không nhịn được muốn cười lần nữa.

Thẩm Ngôn cũng ở đây.

Hạ Noãn Tâm, bà xem, con rể bà cũng ở đây.

Gương mặt Thẩm Ngôn lạnh nhạt đi tới bên cạnh Tân Giác kéo cô ta lại.

Mệt mỏi.
Tân Giác nhìn anh ta một cái, vẫn cảm thấy bất bình, tức giận đá vào người đàn ông đã không còn nhúc nhích trên mặt đất cái nữa.

“Đủ rồi.” Sắc mặt Thẩm Ngôn sa sầm, cứ thế kéo Tân Giác lôi đi.
Sau đó, ‘ầm’ một tiếng, đây là âm thanh cánh cửa bị đóng lại.
Trên màn hình bây giờ chỉ còn lại một gương mặt trắng bệch còn đọng nước mắt.

Tân Hoành đoán là Tân Hạo đã rời khỏi đó.

Cô biết, vừa rồi ông ta cũng ở đó, hơn nữa cũng nhìn thấy rõ ràng như cô, cho dù ông ta không tiến vào khung hình khiến cô không nhìn thấy, cũng không phát ra bất cứ động tĩnh nào.
Như thể, ông ta hoàn toàn không ở đó, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Nhưng Tân Hoành biết, ông ta có ở đó, ông ta nhìn thấy rồi! Cũng nhìn thấy như cô.

Không có gì tốt bằng việc cùng Tân Hạo đứng đó, nhìn thấy dáng vẻ chật vật, dơ bẩn không chịu nổi của Hạ Noãn Tâm, càng thêm sung sướng trong lòng.
Cái cảm giác này như thể trong nháy


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui