Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânDần dần chìm đắm, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, cô lui về sau, anh lại không buông ra, cô không thể không đẩy đẩy anh.
Anh cười, như cố ý mạnh mẽ dán lên môi cô, không chịu buông cô ra.
Cô buồn bực cắn lên lưỡi anh, có điều cũng chẳng dùng mấy sức lực nên chẳng khác nào côn trùng trích.
Cô cho rằng, đó là để cảnh cáo anh.
Ai ngờ, ánh mắt anh lại trở nên âm u hơn, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đột nhiên nổi lên hai ngọn lửa kích động.
Trong lòng cô giật mình, cuống quít buông ra.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Anh lập tức quấn lấy lưỡi cô, dùng lực triền miên với cô.
Hành động quấn quít này lại hết sức kiện nhẫn.
Dáng vẻ ban đầu chỉ muốn trêu cô, nhưng càng ngày càng trở nên nghiêm túc.
Nóng bỏng siết chặt, hơi thở khẩn trương ngày càng bao chặt lấy cô.
Phía dưới, thân thể anh đã cứng rắn khẩn trương.
Ở cùng anh bao lâu như vậy, cô đủ hiểu biết cái này đại biểu cho cái gì.
Cô kinh ngạc vội vã, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, không dám tiếp tục không biết nặng nhẹ như vừa rồi, sợ kích thích đến anh.
Anh mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, hôn sâu đến khi đầu óc cô gần như trở nên trống rỗng, anh mới thoáng buông lỏng, nhanh chóng di chuyển xuống cái cổ thon dài của cô.
Đầu lưỡi nóng
.