Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo QuânThấy hai người rời đi, Trương Tiểu Thúy lập tức run rẩy móc điện thoại trong túi áo ra: “Tiểu Xuyên, rốt cuộc Dịch Tân kia là ai?” Trương Tiểu thúy vội vàng hỏi.
Lúc đó có vẻ Lạc Tiểu Xuyên đang bận rộn, thuận miện đáp: “Người mẹ và Hạ Noãn Tâm không thể chọc vào.”
Trong lòng Trương Tiểu Thúy giật mình, lại hỏi tiếp: “Lời anh ta nói có chắc chắn không?”
Lạc Tiểu Xuyên suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Lời tốt đẹp thì không rõ lắm, còn lời không tốt thì một chữ cũng không phải giả.”
Trương Tiểu Thúy mềm nhũn chân, vội vàng ngắt điện thoại rồi liên lạc cho Hạ Noãn Tâm, giọng điệu Hạ Noãn Tâm trước nay vẫn phách lối như vậy: “Chuyện gì?”
“Dịch Tân biết rồi.”
“Cậu ta biết cái gì?”
Trương Tiểu Thúy quyết tâm nói rõ chi tiết: “Biết tôi không phải mẹ của Tân Hoành, cậu ta lừa tôi vào bẫy, tôi tự mình thừa nhận rồi."
Trong điện thoại lập tức im phắc, sau đó là một tiếng nói âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không phải? Sao bà lại không phải?”
Trương Tiểu Thúy bị giọng nói này dọa cho sợ run lên: “Tôi vốn dĩ không phải, tôi đang sống yên ổn thì bà bỗng nhiên cầm tờ báo cáo ấy tới tìm tôi, còn nói với tôi chồng của “con gái” tôi rất giàu có, tôi nghĩ đã có bà cầm tờ giám định đến tận nơi tìm như thế có nghĩa là bà đã chuẩn bị hết chứng cứ giúp tôi rồi, tôi mà không nhận thì cũng vô ích cho nên mới theo bà đến thành phố B.”
Hạ Noãn Tâm ở đầu bên kia nghe xong thì hung hăng hít một hơi, miễn cưỡng kiềm
.