Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Anh cứ dỗ dành cô từng chút, từng chút một như thế, nhưng cô không nghe, từ đầu tới cuối chỉ ôm ghì lấy anh, không có bất cứ phản ứng gì khác, như thể cô đã chìm sâu trong dòng suy nghĩ của mình, khiến cho người khác hoài nghi không biết cô có nghe thấy lời anh nói không.
Nhưng anh thì không chút nghi ngờ, vẫn kiên trì dỗ dành cô.
Cô trầm mặc rất lâu, rồi đột nhiên gọi tên anh: “Dịch Tân.”


“Ơi?” Anh âu yếm vuốt tóc cô.

“Em không quyết định được.”


Anh khẽ cười hỏi cô: “Không quyết định được cái gì?” Lúc này cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, tiếng nói cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều: “Quyết định xem em có nên tin anh hay không.” Bàn tay anh đang vuốt tóc cô thoáng cứng đờ: “Anh không đáng để em tin thế à?” Anh hỏi với


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui