Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Sắc mặt cô trắng bệch, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
Anh cảm thấy căng thẳng nhưng chỉ có thể thở dài: “Tân Hoành.”

“...”

“Em khóc, anh sẽ không vui.”

“...”


“Nhưng mà, nếu em không vui thì có thể khóc.”

Anh vừa nói xong câu này thì cô đột nhiên nhào vào lòng anh, ôm ghì lấy anh, vùi mặt thật sâu vào vai anh.
Trong lòng anh như bị đánh một đòn, máu thịt toàn thân cũng như bị khoét mất một miếng, cuối cùng vẫn chỉ có thể đưa tay lên, ôm chặt lấy cơ thể đang run lên của cô.
Cô vẫn không khóc òa lên, chỉ thấp giọng nức nở vài tiếng.
Lòng anh càng nặng hơn, tiếng khóc kìm nén của cô còn uất ức hơn việc khóc thật lớn, anh hiểu điều đó.



Anh vỗ nhẹ lên lưng cô, hôn lên tai cô, thở dài: “Không có việc gì đâu, trên đời này, làm gì có ai chưa từng gặp qua một hai tên lừa đảo? Có đúng không?” Cô chôn mặt vào cổ anh lắc đầu: “Nhưng nếu là sự thật, mẹ không phải mẹ, bà ngoại cũng không phải bà ngoại, vậy phải làm thế nào bây giờ?” Cô nói xong lại lập tức lắc đầu thật mạnh, tiếng khóc cũng lớn hơn: “Không được, mẹ với bà ngoại mới là người thân, những kẻ khác đều là lừa đảo, bọn họ đều đang lừa gạt em.
Mẹ chưa bao giờ nói dối em, bà ngoại cũng chưa bao giờ nói dối em, chỉ có Hạ Noãn Tâm, cả người bà ta đều là dịch độc, vừa mở miệng một cái là trên răng cũng toàn nọc độc, gặp người nào là cắn người đó, em không tin bà ta!”

“Được, bà ta bắt nạt Tân Hoành, anh giúp Tân Hoành báo thù có được không?” Anh nhẹ giọng dỗ cô, giọng điệu hết sức yêu chiều, có điều lúc này Tân Hoành không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, khóe môi anh hơi nhếch lên nụ cười nửa miệng quen thuộc, trong ánh mắt là vẻ giết chóc thể hiện sự độc ác và tức giận, nhất quyết muốn đưa người khác vào địa ngục.
Cục kỳ ôn nhu, cực kỳ tàn nhẫn, khiến cho người ta không


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận