Chính cô cũng cảm thấy lời này rất kinh thiên động địa, nhưng nói xong lại thấy ánh mắt người kia ánh lên như yêu nghiệt, cười đến mức rất… cầm thú, cô không khỏi rụt người lại, chột dạ muốn giải thích nên bổ sung: “Em nghĩ anh chỉ là… Nhớ rõ.” Anh nhìn cô, ánh mắt sâu xa như con sói rình mồi, nói: “Vậy em cho là, anh chỉ là thế nào?”
Da đầu Tân Hoành giật giật, thông minh lắc đầu không nói gì thêm.
Anh cười vuốt tóc cô: “Lắc đầu là có ý gì?” Cô nhìn anh, sợ nhất là gặp phải nét mặt tính toán người khác này của anh, không khỏi buồn như sắp khóc: “Em không cho rằng anh chỉ là gì cả.”
“À...” Anh gật đầu, chẳng mấy khi dễ nói chuyện thế, lời nói ra lại đột nhiên thay đổi: “Vậy anh nói cho em biết anh chỉ là cái gì là được rồi.” Đầu Tân Hoành đụng mạnh vào ngực anh.
Anh thấp giọng cười bên tai cô, mờ ám nói: “Anh cho là, em vẫn nhớ rõ từng chi tiết.”
Tân Hoành: “...”
Tai cô như bị bỏng, càng không dám ngẩng đầu.
Anh ôm lấy cô, cười khẽ: “Lần đầu tiên cùng anh, anh còn tưởng em không muốn.
Nhưng thực
.