Cố Viễn Chi chăm chú nhìn Dịch Tân một lúc mới hạ tầm mắt xuống.
Thời điểm Dịch Tân nói ra câu “lừa gạt đến mức chính bản thân ông cũng tin tưởng”, cuối cùng Cố Viễn Chi cũng tin rằng Dịch Tân thật sự đã hiểu.
Câu nói “Tôi biết” cũng không phải để lừa gạt ông.
Vậy ông cũng có thể thẳng thắn mà trả lời anh: “Không có, cậu không có bất cứ sơ hở nào cả.” Dịch Tân vẫn nhìn về phía Cố Viễn Chi, biểu cảm trên mặt không chút thay đổi.
Cố Viễn Chi tiếp tục: “Chỉ có nguyên nhân, đó chính là dù cậu không để lộ chút sơ hở thì tôi cũng không tin.”
Cố Viễn Chi nói rồi cười khẽ: “Nói cách khác, cho dù đây có là sự thật thì tôi cũng không tin.” Ông nhìn thẳng vào mắt Dịch Tân, giọng nói âm trầm: “Cậu nói đúng, dù phải dùng cách riêng để chôn vùi chân tướng, tôi cũng nhất định phải làm mọi thứ thuận theo ý muốn của mình.”
Cố Viễn Chi lại cười thản nhiên, ánh mắt toàn là vẻ khí phách của người bề trên và....
Sát khí.
Dịch Tân hơi híp mắt, lẳng lặng nhìn lại ông.
“Còn về chuyện khi nào thì bắt đầu…” Cố Viễn Chi trầm ngâm, sắc mặt có vẻ thật sự khó nghĩ: “Tôi nghĩ là ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Tân Hoành.” Cố Viễn Chi hơi hếch cằm nhìn Dịch Tân: “Cậu không thể biết được, Tân Hoành giống bà ấy đến thế nào.”
Dịch Tân hỏi lại: “Còn giống hơn là báo cáo xét nghiệm DNA à?”
Cố Viễn Chi cười khẩy: “Nếu cậu muốn, tôi có thể làm cho cậu một cái báo cáo xét nghiệm DNA chứng minh cậu và Tân Hoành là anh em ruột, cậu có tin không?”
Sắc mặt Dịch Tân lập tức cứng đờ.
Cố Viễn Chi cười lạnh: “Tôi lớn tuổi rồi, rất nhiều khi
.