Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Anh nhìn cô mà cười đến mức kiêu ngạo, trong lòng cô bất mãn nhưng lại nghĩ đến việc anh còn phải đi gặp Cố Viễn Chi.
Vừa mới đưa cô ra ngoài mà đến khi quay về thì trên môi lại dính đầy son thì ai mà không biết bọn họ vừa làm cái chuyện tốt gì! Da mặt anh dày nhưng cô thì không! Nghĩ thế nên lại cắn răng lau sạch cho anh, nhưng tay dùng lực rất mạnh.
Anh vừa lùi vừa tránh về phía sau.

Cô nạt: “Không được tránh.”

Anh nhìn cô, ánh mắt mang đầy ý cười: “Anh cũng chỉ suy nghĩ cho em thôi, lát nữa mà môi anh sưng lên thì người khác lại không biết là em dùng tay, mà lại nghĩ là em dùng miệng cũng nên.”


Anh nói đến chữ “miệng” còn cố tính nhấn mạnh hơn với vẻ rất lưu manh.
Tay Tân Hoành bỗng nhiên khựng lại.
Tuy rất không cam lòng nhưng đáng chết là lời anh nói lại rất có lý! Nhưng mà nghĩ đến việc vừa rồi bị anh trêu chọc đến cả người nóng bừng, thế mà cô còn tốt bụng lau môi cho anh.
Trong khi cô đang xoắn xuýt thì Dịch Tân dù bận vẫn ung dung ngồi đó nhìn cô bấn loạn.
Anh nhìn cô nhíu mày, rồi lại cắn răng, còn như có như không nhìn anh u oán.


Một lúc sau, cô đột nhiên nhớ tới cái gì mà mắt sáng lên, mở túi xách lấy túi khăn giấy trong đó ra đưa cho anh.
Cô hung hăng đưa cho anh, giọng nói hơi gắt: “Tự mình lau sạch đi!”

Ánh mắt đen của anh nhìn cô, rất dông dài tỏ vẻ rồi mới nhận lấy: “Em xem, ngay từ đầu đã có thể làm thế này… Em lại còn trách anh hiểu lầm nữa?”

Tân


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui