“Cũng làm gì mà lâu lắm…” Cô vùng vẫy giãy chết.
Anh hơi nheo mắt lại, không nặng không nhẹ nhìn cô: “Em chắc chắn?”
Cô không sợ chết gật đầu: “Chắc chắn.”
“À… Thế à.” Hiếm khi anh dễ nói chuyện như vậy rồi lại bỗng nhiên sửa lời: “Cho nên anh tự mình qua đây chờ.”
Tân Hoành: “...”
Anh lại hỏi: “Đi được chưa?”
Tân Hoành nhìn anh rồi lại quay đầu nhìn về phía Cố Viễn Chi.
Từ đầu đến giờ Cố Viễn Chi chỉ ở bên cạnh nhìn, đến khi Tân Hoành quay sang nhìn thì ông mới cười với Dịch Tân: “Dịch Tân tới đúng là nhanh, tôi và Tân Hoành vừa ngồi xuống thì cậu đã đến rồi.”
Dịch Tân cười thâm ý: “Tôi cũng ít khi gặp được lúc ông rảnh rỗi thế, nếu vừa vặn gặp mặt thế này thì không bằng chúng ta thu xếp công việc bớt chút thời gian để tâm sự?”
“Cũng được.” Mắt Cố Viễn Chi thoáng nhìn qua Tân Hoành, cười hòa ái: “Ông rất vui khi nói chuyện với cháu, sau này hi vọng có cơ hội, chúng ta lại cùng ngồi nói chuyện.”
Dịch Tân nghe thế, sắc mặt rõ ràng có vẻ trầm xuống.
Tân Hoành chỉ cho rằng
.