Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


“A!”

Tiếng hét vừa cất lên thì cánh tay anh ôm cô cũng siết chặt lại.

Trong nháy mắt ba hồn của cô đã bay mất hai phách rưỡi, hai tay cũng có ý thức mà ôm chặt lấy cổ anh, trong lòng vừa sợ vừa giận, hung hăng lườm người đàn ông kia: “Anh lại muốn làm cái gì nữa?”

Dịch Tân chỉ nheo mắt lại, nhìn cô, ngắn gọn đơn giản, dịu dàng nói: “Không phải là em hỏi anh sao? Anh là đang cho em câu trả lời đấy thôi.”


“Ai hỏi anh?” Cô bị anh làm cho giật mình chẳng hiểu gì, vô cùng tức giận, giọng nói cũng trở nên hung dữ.

Nhưng mà anh vẫn làm như không biết, thản nhiên cười đến gió thổi mây bay: “Em.
Vừa lúc nãy không phải là muốn hỏi anh, nếu như em cũng chơi nhị long hí châu, anh mà còn không hiểu nữa thì sao có thể yêu em được chứ?”

Cô hơi không theo kịp tư duy của anh, một cục tức dồn lên ngực, giận dữ bất bình kháng nghị: “Đoán linh tinh! Ai muốn hỏi anh cái này?”


Dịch Tân sâu sắc nhìn cô, cười cười tỏ ra đồng tình cô nói chí phải: “Được, anh đoán linh tinh.
Vậy em muốn hỏi cái gì?”

Cô hừ khẽ: “Cái


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui