Dịch Phong Nghiêu đã bày tỏ rõ ràng như vậy rồi Tân Hoành cũng không thể không hiểu được.
Mặc dù cô rất muốn hỏi một câu: anh ta ra tay với anh lúc nào vậy?
Chỉ là, nghĩ đến việc cô còn phải nhanh chóng về nhà trước khi người nào đó trở về, vừa rồi cũng đã thực hiện được âm mưu đe dọa nho nhỏ kia rồi, lúc này cũng không cần đứng đây múa mép khua môi với anh ta nữa, cô ngồi vào trước máy tính, lập tức bắt đầu soạn đơn từ chức.
Mặc dù là bị cài đến đây làm trợ lý, nhưng về hình thức thì vẫn phải tuân thủ theo quy định, hơn nữa, cũng chỉ là chút chuyện mất vài phút mà thôi.
Có điều nếu như Tân Hoành có thể biết trước được tương lai thì cô nhất định sẽ không lãng phí mất mấy phút này đâu! Thư từ chức có thể viết ở đâu cũng được, viết xong nộp lại là được, tại sao cô lại phải chậm trễ mà ở lại đây chứ?
Rất nhanh cô đã cảm thấy hối hận…
Nếu như không có mấy phút trì hoãn này, như thế thì lúc này cô cũng sẽ không đụng phải một người, người kia… Cô thầm cầu nguyện trong lòng rằng cả đời cũng không muốn gặp lại nữa…
Nếu như sớm mấy phút là có thể không đụng mặt rồi, vậy mà họ còn có thể lướt qua nhau, đây là loại chuyện trùng hợp đến thế nào chứ!
Nếu vậy cũng sẽ không cần giống như lúc này, cửa thang máy vừa mở ra, Tân Hoành đứng bên trong, cô ta đứng ở bên ngoài, mặt đối mặt, tình địch gặp nhau là loại tình huống hết sức đỏ mắt.
Hơn nửa tiếng trước, cũng là cảnh tượng tương tự, kẻ thù gặp nhau, cũng hết sức
.