Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


“Dừng xe!”

Người nào đó đang nổi trận khí lạnh phun ra hai chữ, Dịch Phong Nghiêu bị dọa sợ lập tức động chân, theo bản năng mà dừng xe lại, cũng không thèm quan tâm xem đang ở chỗ nào.

Chờ đến khi thấy rõ tình hình thì Dịch Phong Nghiêu sững sờ, không hiểu đại thiếu gia này bị cái gì nhập nữa, đang muốn nói chuyện thì quay đầu lại phát hiện ra người bên cạnh đã mở cửa xuống xe.

Dịch Phong Nghiêu ở trên xe nhìn thấy Dịch Tân bước nhanh về phía cửa chính biệt thự.

Lúc này đã quá nửa đêm, trời tối om, ánh đèn chiếu xuống, Dịch Phong Nghiêu chỉ thấy bên cạnh cửa chính như có cái bóng mờ mờ, đang không hiểu Dịch Tân muốn làm gì đã thấy người đàn ông kia ngồi xổm xuống cạnh cái bóng kia.


“Chờ anh bao lâu rồi?”

Dịch Tân nhìn người trước mặt cuộn tròn thành một cục, khàn giọng hỏi.

Thứ này nghe thấy giọng anh thì khẽ run lên, lúc này mới từ từ ngẩng đầu đang cúi gằm trên đầu gối lên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, đúng là Tân Hoành với hai mắt đã hồng lên.
Nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt người đàn ông mình vẫn tâm tâm niệm niệm, cô đột nhiên nhổm dậy, níu chặt lấy cổ anh, vội vã dính chặt vào trong ngực anh.

Sau đó mới không kìm được mà ô ô khóc lên thành tiếng.

Dịch Tân giơ tay ôm chặt thân thể cô, không nói lời nào, chỉ để cho nước mắt cô dần dần thấm ướt áo sơ mi của anh.


Thút thít khóc không biết bao lâu, cuối cùng cô mới có thể nói ra được mấy lời, còn mang theo tiếng khóc thê lương nức nở, cô nằm trong ngực anh lên án: “Dịch Tân, sao giờ này anh mới trở về, em chờ anh lâu lắm rồi!”

Một khắc kia, trái tim như thể bị cái gì đâm cho một cái đau nhói, đau đớn lại bất lực, anh nhè nhẹ vỗ về lưng cô, khàn giọng dỗ dành an ủi: “Là lỗi của anh, anh có lỗi với Tân Hoành của anh, để cho em chờ anh lâu như vậy.”

Anh nói xong, lại thấy cô lập tức khóc lớn tiếng hơn.
Ôm chặt lấy anh, khóc đến nghiêng trời nghiêng đất, không còn e dè gì nữa.

Dịch Phong Nghiêu ngồi


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui