Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


“Sao cậu lại ở đây?”

Dịch Phong Nghiêu nghe thế thì sắc mặt khẽ cứng lại, mặc dù chỉ thoáng qua rồi biến mất nhưng vẫn bị Dịch Tân nhận ra.

“Tôi có việc ở gần đây, vừa lúc đi ngang qua.”

Dịch Tân khẽ nheo mắt nhìn góc mặt nghiêng của anh ta, không lên tiếng đáp lại.

Điện thoại di động reo lên, Dịch Tân nhìn tên người gọi tới, Nguyên Thâm.

Bên kia lên tiếng “Tân thiếu”, giọng nói gấp gáp, chắc hẳn đã đến hiện trường lại không thấy anh, đoán được anh đã chạy trốn, muốn đến tiếp ứng.

Dịch Tân bình thản nói: “Tôi không sao, đến bệnh viện gặp tôi.”


Bên này, Nguyên Thâm vừa dẫn theo người đến lại phát hiện cả Mạc Tương Đằng và Dịch Tân đều không có ở đây, anh ta nhìn hiện trường hỗn loạn, lại nghe nói đến bệnh viện… Cảm thấy không ổn, ngập ngừng: “Tân thiếu…”

Một mặt lo lắng tình hình của anh, một mặt lại do dự, bây giờ đến bệnh viện ngộ nhỡ lại gặp phục kích…

“Được rồi, tôi tự có sắp xếp.” Dịch Tân có vẻ không kiên nhẫn, nói xong đã muốn cúp điện thoại.

Nguyên Thâm cuống lên buột miệng: “Thiếu phu nhân biết rồi.”

Dịch Tân nghe thấy thế, ngón tay dừng lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nheo lại, giọng nói hơi cao lên, hết sức nguy hiểm: “Cậu nói cái gì?”

Nguyên Thâm hơi im lặng, cuối cùng đành thành thật trả lời: “Không lâu sau khi anh thông báo cho tôi thì thiếu phu nhân cũng gọi điện tới, hỏi tôi anh ở đâu…”


“Cho nên cậu liền nói cho cô ấy biết?” Đột nhiên giọng Dịch Tân trở nên âm trầm, người hiểu rõ anh nhất định sẽ nhận ra, đó là điềm báo anh đang tức giận.
❀♊ Tᶉ anᎶem¥ ♊ ❀

Nguyên Thâm nắm chặt nắm đấm, sống lưng cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh: “Thật xin lỗi.
Bởi vì thiếu phu nhân nói nếu như chúng tôi nói cho cô ấy biết thì cô ấy sẽ không nhiều chuyện nữa, nhưng nếu không thì cô ấy có làm gì cũng đừng có cản.
Cô ấy rất gấp gáp, tôi lại đang bận chạy tới chỗ anh, nên mới nói với cô ấy.”

Dịch Tân nghe xong đã nắm chặt nắm đấm, tức giận cúp điện thoại.

Lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông vẫn đang thể hiện ra dáng vẻ nghiêm túc lái xe, cười lạnh: “Tân Hoành tìm cậu?”

Nhất thời tim Dịch Phong Nghiêu cũng run lên, không khỏi oán giận trong lòng, người đàn ông này thật là nhạy cảm! Rõ ràng đã nói là Tân Hoành, thế mà nháy mắt anh đã có thể liên tưởng đến Dịch Phong Nghiêu anh rồi!

Cẩn thận xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, Dịch Phong Nghiêu gượng gạo cười


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui