Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi


Tân Hoành ấn vào xem lịch sử cuộc gọi, hơn mười cuộc gọi nhỡ… Ngang với tổng số cuộc gọi của Dịch Phong Nghiêu tới được ghi trong điện thoại.

Có vẻ như cô đã nghe Nguyên Thâm kể quá nhiều chuyện cũ rồi…

Đột nhiên cô cảm thấy hơi chột dạ, nhất là khi nghĩ đến vụ cắm hoa kia…

Cô gọi lại, người bên kia lập tức nhận, nhưng lại không nói lời nào.

Đầu bên kia yên tĩnh đến đáng sợ, tim cô bắt đầu run lên, dè dặt hỏi: “Tức giận rồi à? Vừa rồi em không nghe thấy chuông.”


Đầu kia vọng đến tiếng cười lạnh, giọng nói như thể vang lên ngay bên cạnh cô: “Ngắm hoa vui vẻ quá, cho nên không nghe thấy?”

Tân Hoành xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cười gượng.

Cái này mà anh cũng biết!

Cô bất giác giật mình… Dịch Phong Nghiêu?

Nhất định là cái tên khốn kiếp này đưa chuyện!

Tân Hoành cười gượng: “Không có, người ta ngắm hoa, em đi theo làm cái gì chứ?”


Dịch Tân ở đầu bên kia cau chân mày, trong mắt ánh lên mười phần hứng thú: “Người ta là ai vậy?”

Tân Hoành vô tội co ro trên ghế salon, hai mắt mở lớn, không biết xấu hổ mà nói dối: “Dịch Phong Nghiêu với Nguyên Thâm chứ ai.
Dịch Phong Nghiêu hẹn Nguyên Thâm đi ngắm hoa, Nguyên Thâm cực kỳ khốn đốn, vô cùng không muốn đi, cơ mà anh lại cách chức anh ta khiến bây giờ anh ta có khác nào hổ lạc xuống đồng bằng, chẳng thể nào không khuất phục trước uy quyền của Dịch Phong Nghiêu.
Vừa rồi anh ta còn chạy tới tìm em mong em giúp một tay, nhưng anh cũng biết… Em có thể làm được cái gì chứ? Chẳng lẽ lại thay anh ta đi ngắm hoa với Dịch Phong Nghiêu à?”

Khóe miệng Dịch Tân mang theo ý cười, giọng tà mị hỏi ngược lại: “Vậy em cảm thấy, em có thể làm cái gì?”

Tim Tân Hoành cũng run lên,


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui