Edit: TranGemy
Nhất thời, Tân Hoành không kịp nghĩ ra anh ta có ý tứ gì, Dịch Phong Nghiêu lại cười khẽ một tiếng, nghe như thể trong nháy mắt tâm tình đã vui vẻ trở lại: “Không sao, cô về đi, không cần cảm thấy áy náy, về nhà vui vẻ.”
Chỉ trong một buổi chiều, Tân Hoành đã gặp phải các loại sự tình không thể giải thích, nằm ngoài dự đoán của loài người, đột nhiên cô cảm thấy có lẽ là do phong thủy của tòa nhà này có vấn đề rồi.
Ra khỏi tòa cao ốc đã thấy xe Dịch Tân đỗ ngay trước mắt, cô tự giác lên xe, vừa mới đóng cửa xe lại, ngay lập tức thân thể bị một cánh tay hữu lực ôm chầm lấy, mạnh mẽ ấn chặt cô vào trong lồng ngực ấm áp.
Đột nhiên môi lưỡi bị hơi thở quen thuộc bao bọc lấy, cuốn qua mút lại.
Cô bị anh làm cho bất ngờ, luống cuống, đành để mặc cho anh kéo qua hôn sâu.
Anh hôn cô một hồi rồi lại hỏi: “Có nhớ anh không?”
Cô nhìn hình ảnh mình in trên tròng mắt sâu nóng bỏng của anh, thoáng chốc lòng đã rạo rực lên, nhẹ nhàng gật đầu.
Anh lại chăm chú tỉ mỉ hôn lên mặt cô một lần nữa.
Cô khe khẽ đẩy anh ra: Đừng, ở đây có nhiều người.”
Anh cười một tiếng trầm thấp, lại nhìn cô một lát, cuối cùng cũng buông cô ra, khởi động xe lái đến một góc ít người rồi dừng lại.
Tân Hoành khẽ cau mày nhìn anh: “Không phải anh nói là về nhà à?”
Anh đỗ gọn rồi dừng hẳn xe lại, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô: “Không vội, chúng ta nói cho xong lời chưa nói đã.”
“Cái gì?”
Anh nheo mắt một cái lộ ra ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Có thấy những thứ không nên nhìn không?”
Lúc này Tân Hoành mới chợt hiểu, thì ra anh vẫn còn để ý vấn đề này, người đàn ông này thật là . . . Ham muốn độc chiếm người khách cũng làm người ta phải than thở.
Bỗng nhiên trong lòng Tân Hoành nổi lên hứng thú trêu đùa anh nên hỏi ngược lại: “Nếu em đã nhìn thấy thì sao?”
Ánh mắt anh càng nguy hiểm hơn: “Vậy nhất định anh sẽ giúp em quên đi.”
Tân Hoành hồ nghi dò hỏi: “Làm thế nào để quên?”
“Không để cho em tới nơi này nữa, không để cho em nhìn thấy Dịch Phong Nghiêu, để tránh em vừa nhìn thấy sẽ lại liên tưởng tới.”
Tân Hoành bật cười: “Vừa nhìn thấy sẽ lại liên tưởng tới . . . Tính toán trong đầu anh thật là thấu đáo đấy. Nhưng nếu như em muốn liên tưởng, cũng không cần phải là Dịch Phong Nghiêu, chỉ cần thấy những người khác em cũng có thể liên tưởng đến rồi.”
Dịch Tân nhìn cô, tà mị cười một tiếng: “Em nói đúng, cho nên phương pháp duy nhất cũng chỉ có thể nhốt em ở nhà, mỗi ngày chỉ để em nhìn thấy anh, em có nghĩ cũng chỉ có thể nghĩ đến anh, cho đến khi toàn bộ trí nhớ của em đều bị thân thể của anh chiếm giữ.”
Tân Hoành bị giọng nói nửa đùa nửa thật của anh làm cho giật mình, cảnh giác nhìn anh: “Không phải là anh nói thật đấy chứ?”
“Em cảm thấy thế nào?”
Tân Hoành thở dài đầu hàng: “Em cảm thấy à, là thật.”
“Ừm, thật là hiểu anh.” Giọng anh lộ vẻ hài lòng và cưng chiều, ngay sau đó trên mặt cô rơi xuống một cái hôn mạnh mẽ.
Tân Hoành vô lực vỗ vỗ anh: “Em không có nhìn thấy gì hết, anh cũng không cần phải làm đến mức phiền toái như vậy.”
“Thật?” Dịch Tân trầm giọng hoài nghi hỏi.
Tân Hoành nhìn anh: “Cho đến bây giờ, cả cuộc đời em cũng chỉ có một mình anh lưu trong trí nhớ. Dù có liên tưởng, cũng chỉ có thể nghĩ đến anh thôi.”
Dịch Tân nghe vậy, nhếch miệng cười: “Ừm, lời này em nói, anh tin.”
Đầu Tân Hoành nổi lên vài vạch đen. Suy nghĩ một chút, lại tò mò hỏi: “Nghê Tranh . . . tại sao cô ấy lại có quan hệ đó với Dịch Phong Nghiêu?”
Dịch Tân nhíu mày: “Tân Hoành, có phải em bị ngốc không? Rõ ràng anh là chồng em, thế mà em lại lôi chuyện của người phụ nữ khác ra hỏi trước mặt anh, không cảm thấy rất không thích hợp à?”
Tân Hoành ngẩn ra, chợt hiểu, cười cười lắc đầu: “Anh đừng tức giận, chỉ là em cảm thấy cô ấy thích anh, nhưng hôm nay cô ấy lại . . .”
Khóe môi Dịch Tân nhếch lên một nụ cười không quan tâm: “Đó là việc của cô ta, không liên quan gì đến chúng ta. Tân Hoành, anh không muốn thảo luận về cô ta với em, bởi vì cô ta, anh đã chịu đủ oan khuất từ em rồi.”
Tân Hoành liếc anh một cái, bật cười: “Còn oan à.”
Thấy quả thật vẻ mặt anh đã trầm xuống, cô lại vội vàng cười cầu hòa: “Được rồi, được rồi, là lỗi của em, là em oan uổng anh, đã được chưa nào?”
Thế nhưng đôi mắt của anh đã tối tăm lại, nhìn về phía cô đưa đẩy: “Cho nên ý của em là em sẽ bồi thường cho anh?”
Tân Hoành hít sâu một hơi, cắn răng: “Đấy là anh tự mình nghĩ ra, tóm lại chúng ta không cần nói sang chuyện này vội.”
Anh cười, nhìn cô đầy sâu sắc: “Đây là chính em nói ra.”
Rồi lại nói tiếp: “Giờ đi mua thức ăn trước, sau đó về nhà nấu cơm.”
Phản ứng của Tân Hoành chậm mất một nhịp, lúng túng hỏi: “Cho nên, người anh nói đi mua đồ nấu cơmlà anh hay là em?”
Anh nhìn cô một cái: “Chúng ta.”
Khi Tân Hoành và Dịch Tân hòa vào dòng người đông kín trong siêu thị thì trong lòng Tân Hoành vẫn tràn đầy cảm giác không thể tin được. Trước nay, trong nhận thức của Tân Hoành, hai chữ Dịch Tân với gia đình chưa bao giờ cùng tồn tại. Có cái này thì không có anh, có anh thì không có nó.
Có điều, không biết từ lúc nào, Dịch Tân và từ gia đình đã có thể trở nên hòa hợp như thế.
Vốn dĩ, vì cô bị bệnh nên anh mới phải xuống bếp, cái này cô có thể hiểu được. Hơn nữa, Dịch Tân trời sinh vạn năng, nấu ăn cũng là quá đơn giản với anh.
Nhưng Tân Hoành vẫn có chút bất ngờ, có nằm mơ cô cũng chưa bao giờ nghĩ có thể cầm tay Dịch Tân đi mua đồ trong siêu thị.
Nguyên nhân: Một, là Dịch Tân rất ghét đám đông.
Hai, trừ việc liên quan đến cô ra, Dịch Tân không phải tự làm bất cứ một việc gì, chỉ cần ra lệnh một tiếng là đủ cả.
Ba, cũng là điểm quan trọng nhất, loại hành động đi siêu thị mua đồ này quá mức mang tính chất gia đình, Dịch Tân đã vượt qua chướng ngại cả về thời gian và không gian rồi!
Ngay tại lúc này, giấc mộng giữa ban ngày đang diễn ra sờ sờ trước mặt cô.
Tân Hoành vẫn còn ngơ ngẩn, chỉ có thể ngoan ngoãn để cho Dịch Tân kéo đi, đến khi hoàn hồn lại thì có chút ngạc nhiên . . .
Đây là cái tình huống gì thế? Tại sao họ lại đi đến khu vực bán đồ điện? Chỗ này với khu bán đồ ăn còn khác tầng đấy . . .
Cô nhẫn nhịn sự khó hiểu, thăm dò hỏi anh: “Không phải chúng ta đi mua đồ ăn sao? Sao lại đi tới chỗ này?”
Anh miễn cưỡng nhìn xung quanh, dáng vẻ trên dưới một bộ chí khí làm trong nháy mắt Tân Hoành đã thấy dao động, bắt đầu cật lực cố gắng nhớ lại xem gần đây trong nhà có đồ điện gì cần mua thêm không?
Ai ngờ đại thiếu gia anh lại nói: “Anh cũng không biết, anh chỉ một mực đi tới chỗ có ít người đi thôi.”
--- ------ ------ ------ ---------
Huhu, ed bị ốm rồi. Tết với nhất, mới hết mùng mà. . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...