Mặt Tân Hành trong nháy mắt cứng đờ, động tác trên tay dừng lại, rốt cuộc lúng ta lúng túng buông đũa xuống.
Một cái tay khác không tự chủ liền đặt lên dạ dày, trong lòng bắt đầu thấp thỏm.
Dịch Tân nhìn cô, cười, "Xem ra em còn chưa có ngốc đến hết thuốc chữa, cho dù là bình nứt không sợ bể, cũng biết không thể đem mạng ra mà cược." *
Tân Hành lạnh lùng liếc mắt nhìn anh.
Trong lòng xác thực có chút lo lắng, xưa nay cô ăn uống có quy luật, lúc này bởi vì Dịch Tân, ấm đầu, lăn qua lăn lại làm khổ dạ dày mình, hơn nữa cũng chỉ là bởi vì nhất thời tức giận.
Cô nghĩ Dịch Tân đã không thích mình thịt nhiều, cô liền nhiều thịt cho anh nhìn. Thâm rgâu hơn, liền cũng không có nghĩ đến
Lúc này nhớ lại, trong lòng ảo não. Nghĩ cô vì anh bình nứt không sợ bể đã là hi sinh lớn lao, nếu phải đem mạng cũng hi sinh đi, vậy thì thật là rất không nên.
Cũng may, cảm giác chướng bụng rốt cuộc chậm rãi biến mất, cô mới hơi yên lòng một chút.
Vậy mà, nửa đêm, trong giấc mộng cô chỉ cảm thấy trong thân thể có một cỗ chua sót buồn bực dâng lên, trong nháy mắt cô giật mình tỉnh giấc, phản xạ có điều kiện nhảy xuống sàn, chạy thẳng vào phòng vệ sinh.
Người bên cạnh khẽ động, Dịch Tân đã giật mình tỉnh giấc. Mắt như có ý thức của mình theo hướng tiếng vang nhìn lại, trong nháy mắt, vừa vội vừa nhanh, như ưng như cắt.
Cho đến khi anh nghe thấy trong phòng vệ sinh truyền đến thanh âm di chuyển, tâm đề cao cảnh giác mới hơi thả lỏng.
Nhưng mà, sau một khắc, anh lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nôn mửa.
Trong lòng anh khẽ động, đã cực nhanh vén chăn lên xuống giường, bước nhanh đi vào theo.
Vừa mới tới cửa, liền nhìn thấy Thân thể đơn bạc của Tân Hành quỳ gối trước bồn cầu, tóc tai tán loạn rơi xuống, nôn đến rối tinh rối mù.
Tâm trạng anh tê rần, liền bước nhanh đi qua.
Tân Hành cảm giác trên mặt đất có người hướng cô đến gần, cấp tốc đè xuống xả nước. Đưa lưng về phía anh, hung hăng đè xuống một cỗ buồn nôn dâng lên lúc này, khiển trách, "Ra ngoài!"
Dịch Tân chân mày nhíu càng chặt hơn, động tác dưới chân lại không nhanh, đến bên người cô, tay xoa lưng của cô, "Em đang sợ cái gì? Sợ anh chê em bẩn?"
"Anh mới bẩn!"
Tân Hành quát nhẹ, ngực lại cấp tốc dâng lên, cô liền không khống chế được, không để ý tới người đàn ông phía sau, nôn đến trời đất tối sầm.
Dịch Tân nửa ngồi xổm bên người cô, một tay đem tóc rối tung vén lên, một tay nhẹ nhàng vuốt lưng của cô.
Đợi cô nôn xong, rốt cuộc quay đầu lại, anh ở một bên nhìn cô rửa mặt, mặt mày rõ ràng tràn đầy nhu hòa, trong lời nói lại là trào phúng, "Em hẳn là vui mừng, không phải dạ dày cấp tính. . Cuộn lại."
Tân Hành nhìn nhìn cái gương, lại lần nữa xác định đã thanh lý xong rồi, lúc này
mới xoay người lại, liếc mắt nhìn anh, đi thẳng trở lại trên giường.
Lúc này cô cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, dạ dày có một chút ẩn ẩn đau đớn, không nghĩ muốn nói chuyện với anh.
Anh theo cô đi trở về phòng ngủ, thấy bộ dáng cô mệt mỏi, nói, "Chúng ta đi bệnh viện."
Cô lắc lắc đầu, nằm xuống, nhẹ giọng nói, "Yên tâm, không phải dạ dày cấp tính. . Cuộn lại, anh hại không chết em."
Dịch Tân nhìn nhìn thời gian, nửa đêm đang là 2 giờ, lại thấy bộ dáng cô mệt mỏi, liền mở miệng, "Vậy ngủ đi."
Đem đèn ở góc tường đặt dướ đất mở lên, lại điều chỉnh hơi tối đi, lúc này mới nằm bên người cô.
Nằm, lại đang đợi cô ngủ trước, anh muốn xác định cô thật không có việc gì.
Vậy mà, qua hơn nửa canh giờ, người bên cạnh vẫn còn tỉnh như cũ, hô hấp cũng không an ổn. Anh rốt cuộc nghiêng người nhìn cô, đối lưng của cô hỏi, "Thế nào còn không ngủ?"
Cô lại cũng không trả lời anh, trong lòng anh thoáng chốc sốt ruột, đã cấp thiết đưa tay qua ôm cô, muốn cho cô đối mặt với anh, "Làm sao vậy?"
Cô bị anh đụng vào, vô ý thức giãy giụa một chút, thấp giọng nói, "Em không sao, anh trước ngủ."
Thanh âm của cô suy yếu, tâm trạng anh trầm xuống, lập tức lấy điều khiển từ xa, đem ánh sáng gian phòng điều chỉnh, cũng không quản cô giãy giụa, chỉ đem cô ôm qua, làm cho cô đối mặt với anh.
Anh lúc này mới nhìn rõ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, đã thấm một tầng mồ hôi, vành mắt đen lại.
Trong lòng anh rất đau, vừa vội, thanh âm liền không tự chủ cao hơn, "Tân Hành, em nói rõ cho anh, rốt cuộc em không thoải mái ở đâu!"
Tân Hành bị anh rống, mắt đau xót, rốt cuộc ủy khuất nói, "Đau dạ dày. . ."
Dịch Tân chỉ cảm thấy cô nhẹ nói một tiếng, như là hung hăng đem tim của anh bắt lại, làm tim anh đau như bị siết chặt. Anh cấp tốc xuống giường, lại đem cô ôm vào trong lòng, thanh âm bỗng nhiên ôn hoà, "Chúng ta bây giờ đi bệnh viện, em nhịn một chút."
Anh nhịn không được, hạ xuống trên trán ướt đẫm của cô một nụ hôn, "Ngoan, đừng sợ."
Anh ôm cô một đường đi nhanh xuống lầu, trong lòng cô lại ở nhẹ nhàng lôi kéo anh, "Em không nên đi bệnh viện."
Anh nhịn không được đanh mặt, "Đau thành như vậy còn nói mê sảng cái gì?"
"Em không nên mùng một hơn nửa đêm đi bệnh viện, nhỡ đi nhầm cửa, đi tới nhà xác thì làm sao bây giờ."
Thân thể cao lớn của anh rốt cuộc nhịn không được cứng đờ, đứng ngay tại chỗ, cúi đầu, nhìn về phía người phụ nữ ở trong ngực anh, vừa tức vừa giận, thấp giọng khiển tránh, "Có người đã nói với em chưa, em thật là không có thiên phú kể truyện cười!"
Tân Hành ở trong lòng anh thở dài, "Em thật không có nghĩ nghiêm trọng như vậy, uống thuốc thì tốt rồi."
Anh hung hăng trừng liếc cô một cái, chung quy lại cũng theo cô.
Anh không dám cho cô uống bậy thuốc, đem cô thả lại trên giường, liền lập tức gọi điện thoại cho Phong Dương.
"Lập tức qua đây."
Đầu kia im lặng một trận, một lúc sau trong thanh âm tràn đầy nghi hoặc, "Làm sao cậu biết tôi đã trở về?"
"A, cậu đã trở về? Vậy rất tốt, trong vòng mười phút."
Nửa đêm mới xuống máy bay, vừa đi vào giấc ngủ Phong Dương ngồi ở trên giường, đối đã bị người cắt đứt di động, thật nhốn nháo rồi. Cho nên, vốn ý Dịch Tân là muốn anh chết ở thành phố H sao? Tâm địa sắt đá như vậy phải bao lâu mới có thể đạt được a?
May mắn anh có tự giác, hơn nữa đêm cũng tự mình trở về, nếu không, hiện tại anh sẽ đối mặt với tình trạng có bao nhiêu thê thảm?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...