Năm đó vào cuối năm, buổi tối, một năm này cũng là Tân Hành đau khổ nhất suốt một đêm.
Vừa chua xót vừa đau khổ, nhưng hết lần này tới lần khác khóc không được.
Không nhịn được nghĩ cười.
Một năm này thật đúng là cướp không được danh tiếng tốt.
Một năm đau khổ. Một chút cũng không may mắn!
Năm đầu tiên cùng người kia ở cùng một chỗ là cười qua một năm. Năm thứ hai là yêu qua một năm.
Có vẻ như những điều này không thể tin được. Nếu quả thật có thể yêu qua một năm, vậy tại sao còn có tình trạng khó xử như bây giờ?
Cô nằm ở trên giường, không bao lâu đã có chút buồn ngủ.
Cô cười khổ, thực ra cũng không có tệ như vậy, có đúng hay không? Ít nhất, mặc dù oán, nhưng buổi tối khắp nơi ăn mừng còn có người ở trong cùng một phòng. Vì vậy, cô bây giờ còn có thể ngủ được sao?
Dịch Tân tựa ở trên sô pha, chăm chú nhắm hai mắt.
Tân Hành, em thực sự không biết anh muốn được cái gì từ trên người của em sao?
Chẳng qua là tình yêu, và tín nhiệm.
Yêu anh, anh không yêu cầu em phải yêu anh giống như anh yêu em sâu đậm. Nhưng ít nhất cũng cho anh một chút yêu thương. Một chút, chỉ cần đủ để anh tiếp tục chống đỡ dùng tính mạng của mình đi yêu em.
Hãy tin anh, tin anh yêu em, sâu sắc hơn so với em nghĩ, nhiều hơn.
Trong biệt thự điện thoại vang lên, Dịch Tân tiện tay ấn cái.
"Dịch Tân, chúc mừng năm mới!"
Phong Dương tức khắc cười chúc mừng. Xuyên qua điện thoại, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh của pháo hoa, ăn mừng và vui vẻ.
"Phanh, phanh. . ."
Pháo hoa nổ tung.
Dịch Tân cười khổ, không có trả lời.
Điện thoại dường như bị người khác đoạt mất, một trận âm thanh hỗn độn. Sau đó lại là Tang Nhuế giọng nói vui vẻ: "Tân ca, năm mới vợ chồng ân ái, cùng Hoành Hoành vui vui vẻ vẻ, hạnh phúc ngọt ngào!"
Dịch Tân đột nhiên cười cay đắng hơn.
Hạnh phúc ngọt ngào?
Dịch Tân không nói lời nào, Tang Nhuế vui vẻ trong nháy mắt liền dập tắt hơn phân nửa, giọng nói đã bắt đầu cẩn thận: "Anh tại sao không nói chuyện a? Có phải chúng ta quấy rầy đến các ngươi ân ái ? Đều do Phong Dương hết, chúng ta gọi di động cho anh nhưng tắt máy, em nói anh nhất định là bận rộn. Phong Dương càng muốn gọi."
Phải không? Dịch Tân nhất khóe môi. Tang Nhuế này lúc nào cũng đổi trắng thay đen. Khiến Phong Dương thay cô làm kẻ chịu tội.
Quả nhiên, trong điện thoại, Phong Dương giận dữ phản đối Tang Nhuế: "Rõ ràng là em nói là gọi di động tốt hơn? Nói bọn họ dù bận người gọi cũng là ta đi!"
"Anh trí nhớ không tốt!"
"Em phẩm chất không tốt!"
"Anh cư nhiên dám nói em phẩm chất không tốt. . ."
Bên kia, hai người đã không coi ai ra gì đấu đến mỏi miệng. Nói nhao nhao ồn ào, nhưng lại rõ ràng là vui vẻ và ân ái.
Dịch Tân than nhẹ: "Không nên tranh cãi, tôi không có bận rộn. Các người không gọi được di động là bởi vì Tân Hành đem di động đập nát."
Đầu bên kia đang vui vẻ trong nháy mắt liền ngưng lại.
Sau đó, tựa hồ là Phong Dương đoạt lấy điện thoại, âm thanh nghiêm túc: "Cô ấy biết?"
"Ừ" Dịch Tân hừ nhẹ, xem như là đáp lại.
Đầu bên kia, một trận trầm mặc, một lát lên tiếng hỏi: "Ai nói cho cô ấy biết?"
Dịch Tân cười lạnh: "Người kia tốt nhất cầu nguyện tôi không tra ra hắn là ai."
Bưu kiện tuy là nặc danh, nhưng thực sự muốn tra cũng không khó.
Phong Dương nghe Dịch Tân trong lời nói hung ác và tàn bạo, tâm trạng nhịn không được chợt lạnh, điện thoại trong tay lại bị Tang Nhuế đoạt mất.
Tang Nhuế lúc này lại không có tâm tình tốt như trước đó. Lấy điện thoại qua liền mắng to: "Dịch Tân anh là tên khốn kiếp! Hôn nhân là hảo hảo đối đãi, không phải là bị anh lợi dụng và lừa gạt! Anh lừa gạt cũng là lừa đi, nhưng anh đừng để cô ấy biết! Cô ấy dù cho ngây ngốc bị anh lừa gạt, cô ấy ít nhất cũng sẽ không đau lòng thống khổ! Thế nhưng anh lừa còn lừa không triệt để, anh còn làm cho cô ấy biết. Cái này so với anh cầm con dao đâm cô ấy thì có cái gì khác nhau!"
Dịch Tân chậm rãi nhắm mắt lại, trừ Tân Hành. Không người nào dám nói chuyện vô lễ như thế với anh. Thế nhưng, giờ khắc này anh lại không biết nên nói gì.
Tang Nhuế nói đúng.
Trong tình yêu, điều tồi tệ nhất không phải gian lận hoặc lừa dối. Mà là lừa gạt, lừa gạt xong giải quyết không triệt để. Lại để cô biết, làm cho cô đau lòng thống khổ.
So với trực tiếp lấy dao đâm cô không có gì khác nhau.
"Không nên nói nữa, giờ trong lòng anh ấy còn khó chịu hơn so với bất cứ ai khác." Đầu bên kia, Phong Dương đoạt lấy điện thoại trong tay Tang Nhuế. Nhẹ giọng ngăn cản, mang theo tiếng thở dài.
Lại nói với Dịch Tân: "Lần này, thật sự là anh sai rồi. Anh nên đối với cô ấy tốt một chút. Cho dù anh muốn ép buộc cô ấy, cũng cố gắng làm tốt nhất cho cô ấy đi."
Dịch Tân hơi nhắm mắt, đột nhiên không thể chịu đựng được bầu không khí vui mừng náo nhiệt trong điện thoại. Anh đưa tay ra, liền đem điện thoại nhấn tắt.
Phong Dương câu nói sau cùng bị anh cắt đứt, loáng thoáng dường như là: "Chúng ta mau chóng quay về. . ."
Dịch Tân nhấn tắt điện thoại. Không gian trong nháy mắt càng an tĩnh, yên tĩnh gần như thê lương.
Anh đứng lên, cầm lấy cái bật lửa trên bàn trà mà quản gia đã để lại trước khi rời đi, liền nhấc chân đi ra hoa viên.
Trong vườn hoa, anh đã để quản gia chuẩn bị pháo hoa cho cô.
Anh để cho quản gia chuẩn bị lúc cô vẫn còn đang ngủ. Bị anh giày vò mệt mỏi đến thiếp đi, bên môi còn mang theo nụ cười. Khi đó, cô còn yêu anh, còn chưa có giận dữ với anh.
Chỉ là đáng tiếc, cô không thể nhìn thấy .
Dịch Tân tự giễu cười, đi đem pháo hoa chuẩn bị cho cô châm ngòi đốt.
Tân Hành bị âm thanh của pháo hoa đánh thức.
Biệt thự của Dịch Tân ở trên núi, xung quanh không có người ở, cũng không có ai dám đến nơi đây để đốt pháo hoa. Lúc này, âm thanh pháo hoa nở rộ vang dội, tựa hồ gần ở bên tai. Trong lòng cô khẽ động, đã biết đó là ai.
Trừ tịch, một mình anh đốt pháo hoa.
Cô không biết chính mình là thế nào. Thậm chí không có suy nghĩ nhiều đã xuống giường, khoác áo ngoài đi tới ban công.
Cô ngước mắt lên nhìn, vừa vặn nhìn thấy dưới bầu trời đầy sao. Một đoàn màu vàng sáng chói nở rộ. Đó là nhiều tia sáng nhỏ, xếp thành một bức tranh trên không trung.
Lệ quanh hốc mắt, rốt cuộc ở trong nháy mắt, cuộn trào mãnh liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...