Trên máy bay Tân Hoành một đường đều rất an tĩnh. Cô tựa vào ghế đầu nghiêng về phía cửa sổ, nhắm hai mắt như thể đang ngủ.
Không. Cô như vậy so với ngủ còn an tĩnh hơn.
Dịch Tân ở bên cạnh cô. Ánh mắt vẫn rơi vào trên người cô. Cô lại như là căn bản không biết, đầu cũng không quay lại.
Dịch Tân thở dài. Trong đôi mắt anh lúc này là trước nay chưa từng có ôn nhu lại vô lực: "Tân Hoành! Xin lỗi! Anh không muốn tổn thương em. Anh chỉ là . ."
Anh chỉ là bị cô hù dọa. Anh cũng sẽ sợ hãi. Anh sợ cô nói với anh rằng, cô và anh hai ta không liên quan gì.
Cô lại như cũ yên lặng, giống như căn bản không có nghe được lời của anh.
Anh giơ tay lên muốn xoa thái dương của cô, mặt của cô. Nhưng tay lại dừng ở trong không khí.
Anh cũng sợ đụng phải cô. Sợ cô bất mãn việc anh đụng chạm. Sợ cô vì vậy nói ra càng làm cho anh hoảng sợ. Sau đó càng làm cho anh triệt để mất lý trí.
Tay rốt cục vô lực rũ xuống.
Tân Hoành hướng phía ngoài cửa sổ. Từ từ nhắm hai mắt. Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.
Khi họ trở về thành phố B, sắc trời hỗn loạn. Dưới tuyết lại vừa vặn sắp đến chạng vạng tối. Rời đi sân bay bên trong đại sảnh ánh sáng chiếu rọi. Trời bên ngoài trời trông tối và ảm đạm.
Cơ thể có một chút ấm áp, có vẻ như được đặt lên trên một chiếc áo khoác.
Trên mặt anh không dao động, động tác lại không chút do dự. Cơ thể tránh thoát, áo khoác liền rơi xuống dưới chân cô. Kiện âu phục nhãn hiệu cao cấp rơi trên mặt đất dính vào tuyết bẩn.
Cô thậm chí không nhìn một cái. Tự ý tăng nhanh cước bộ đến xe đến đón anh, tự mình lên xe.
Dịch Tân đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của cô trong mắt đau đớn hung hăng xẹt qua.
Trở lại biệt thự Dịch gia thì lão quản gia đã mang theo người làm đứng ở cửa. Nhìn thấy Tân Hoành ôn hòa, cung kính cười nói: "Thiếu gia! Thiếu phu nhân."
Tân Hoành cũng không để ý tới những người này. Thẳng từ bên cạnh bọn họ nhanh chóng đi qua, vào nhà liền trực tiếp lên lầu hai.
Phòng ngủ chính.
Bước vào phòng, lấy một vài món bỏ vào trong túi. Sắc mặt của cô vẫn không có chút gợn sóng, chỉ là hơi nhíu mi lại. Cô dường như đang suy nghĩ, có những thứ đã bị bỏ quên, lại không muốn để lại bất cứ thứ gì.
Hai năm trước, cô tới nơi này thì trên tay chỉ có một chiếc túi. Hiện tại, cô cũng chỉ muốn những thứ đó. Đã như vậy sẽ không cần, đương nhiên cũng sẽ không lưu lại bất cứ cái gì ở chỗ này.
Đem đồ đạc dọn dẹp không sai biệt lắm. Cô đứng ở giữa phòng. Đem túi mở ra một lần nữa kiểm tra đồ vật bên trong. Có hay không thừa, có hay không thiếu.
Lúc đầu là cái gì, hiện tại chính là cái đó.
Quả nhiên là việc đời nhiều đổi thay. Mọi thứ lại trở về điểm xuất phát.
Cười nhạt, cô xoay người liền muốn đi ra.
Ở cửa Dịch Tân không biết lúc nào đã đứng ở chỗ đó. Thấy cô thu dọn đồ đạc, trong mắt cũng không có cảm xúc. Chỉ là nhìn cô thu dọn đồ của riêng mình. Mà đồ anh cho cô, cô không chú ý đến.
Tân Hoành thản nhiên nhìn anh một cái. Cô đi ngang qua anh. Anh lại đột nhiên vươn tay đem cô ngăn lại.
"Không cần đi."
Tân Hoành liếc qua anh, cười nhạt: "Thế nào, còn muốn động thủ với em?"
Dịch Tân nhìn cô, thần sắc không chút nào che giấu thống khổ: "Không. Anh vĩnh viễn sẽ không lại động thủ với em. Nhưng mà em cũng có thể hiểu. Muốn cho anh buông em ra, trừ khi anh chết."
Tân Hoành không nhìn anh, lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, em đối với anh có chết hay không. Không có hứng thú."
"Em thật như vậy hận anh? Lẽ nào chúng ta tất cả qua đi, tất cả ân ái, đều chỉ vì sự hiểu lầm này?"
Tân Hoành cười, đôi mắt rơi vào khuôn mặt quyến rũ của anh: "Hiểu lầm? Anh cho rằng đây chính là hiểu lầm. Anh đem em hai năm qua tất cả lừa dối, phản bội, đùa bỡn, hiểu lầm thành ân ái."
Dịch Tân ngực cứng lại, đột nhiên có cảm giác bị người ta gắt gao bóp chặt yết hầu. Anh cả đời này chưa từng có lúc chật vật như vậy.
Anh nghe được thanh âm của mình run rẩy: "Rời khỏi anh, em thực sự bỏ được?"
Tân Hoành bỗng nhiên ngạt thở. Những cảm xúc trong trái tim là gì, là chua xót khổ sở. Một đường tràn ngập tới tứ chi bách hài. Cô nhắm mắt lại, giọng nói cứng rắn: "Em luyến tiếc cái gì? Luyến tiếc anh lừa dối, anh phản bội hay là anh đùa bỡn?"
"Tân Hoành. Em khi nào thì trở nên tàn nhẫn như vậy. Tại sao không tha thứ cho anh!"
Tân Hoành lời nói lạnh nhạt. Dịch Tân rốt cục triệt để dùng hết kiên nhẫn cuối cùng đối với cô. Dịch Tân nguyên bản thì không phải là một người đàn ông ôn nhu. Lúc này tình cảm của anh với cô trước đây bị cô hình dung đến như thế không chịu nổi, anh rốt cục đã nổi giận.
Tân Hoành thấy anh hơi híp con ngươi, đó là dấu hiệu của sự tức giận. Nhưng trong lòng đã không có gì sợ hãi. Thiếu một chút nữa bị anh bóp chết, còn có cái gì đáng sợ?
Cô cười: "Thế nào? Anh có thể cường bạo em, thời gian tiếp theo liền cùng nữ nhân khác điên loan đảo phượng. Hoặc là có thể anh cùng em ở trên giường hai ngày hai đêm, mặc xong quần áo lại ôm chầm nữ nhân khác. Thời gian nữa thông báo thiên hạ đó mới là người vợ chân chính."
Tân Hoành nhìn anh, tiếp tục cười: "Mà người phụ nữ được gọi là Tân Hoành bất quá chỉ là một người phụ nữ dâm đãng, một người kỹ nữ cùng anh vui đùa. Đáng đời cuối cùng không có được kết cục tốt!"
Dịch Tân nhìn cô cười, chỉ hận cắn chặt răng hung hăng nhìn chằm chằm cô, thấp giọng cảnh cáo: "Tân Hoành. Em tốt nhất không nên chọc giận anh."
Tân Hoành sắc mặt rốt cục ngưng lại, không sợ mà nhìn lại anh: "Chọc giận anh thì thế nào? Dịch Tân. Có đúng hay không bởi vì em Tân Hoành hoàn toàn đối với anh ngoan ngoãn phục tùng. Anh thật sự cho rằng em sinh ra chính là như vậy, mặc cho người chà đạp? Em bởi vì yêu anh cho nên đối với anh bao dung, đối với anh ôn nhu. Anh thích em thế nào em liền thế ấy. Em cho anh biết, đó là em nỗ lực, cũng không phải thiên kinh địa nghĩa em nên có!"
Dịch Tân nghe được cô nói yêu anh. Trong mắt thoáng chốc một chút kinh hỉ, đang muốn đưa tay đi ôm cô. Lại thấy cô đột nhiên cười nhạt: "Thế nhưng em hiện tại không yêu anh. Em sẽ không đem bản thân tới vị trí thấp kém. Anh đối với em mà nói đã qua. Ai lúc còn trẻ sẽ không gặp phải một đồ hỗn trướng? Em hiện tại thích như thế nào thì liền thế đó. Chán ghét anh, căm hận anh, sau đó quên anh. Thế nhưng tuyệt đối sẽ không lại sợ anh"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...