Author: KHBN2015
*************
Tập đoàn Đại Dương
Từ lúc đến công ty đến giờ, anh làm việc không ngừng nghỉ, đúng là nghỉ hai tuần thì công việc chồng chất mà.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi...."
Thư ký Quan bước vào;
"Tổng giám đốc, Diệp tổng đang đợi ngài bên ngoài."
Anh nhìn đồng hồ treo tường thì ra đã 11 giờ rồi.
"Mời anh ấy vào."
Thư ký Quan ra ngoài cung kính nói với Diệp Kỳ Ngôn;
"Diệp tổng, mời vào."
Đại Phong đứng dậy, anh nhìn thấy cả người của Diệp Kỳ Ngôn tràn đầy sát khí bước vào, anh liền lên tiếng;
"Thư ký Quan, cô ra ngoài đi, nhớ đóng cửa lại."
"Dạ vâng."
Sau khi thư ký Quan ra ngoài, thì Diệp Kỳ Ngôn lớn tiếng quát;
"Trương Đại Phong...Diệu Linh đâu, anh đã làm gì cô ấy?"
Diệp Kỳ Ngôn đến gần nắm cổ áo của anh, nếu như Đại Phong không phải đang hợp tác làm ăn với Diệp thị, thì hắn đã đánh cho anh một trận rồi.
"Diệp Kỳ Ngôn, anh nghĩ tôi sẽ làm gì Linh Nhi."
"Trương Đại Phong, anh lấy tư cách gì mà gọi Diệu Linh như vậy, mong anh đừng quên cô ấy là vị hôn thê của tôi."
Đại Phong đưa tay tháo tay Diệp Kỳ Ngôn xuống;
"Diệp Kỳ Ngôn, anh nghe cho rõ đây, Linh Nhi là vợ của tôi."
"Nhưng anh và cô ấy đã ly hôn vào năm năm trước, giữa hai người đã không còn bất cứ quan hệ gì."
Đại Phong nhàn nhã trả lời;
"Vậy sao?"
"Trương Đại Phong, anh đã khiến cho cô ấy bị tổn thương như vậy, anh lấy tư cách gì mà dành cô ấy với tôi."
"Diệp Kỳ Ngôn, không lẽ anh cho là mình đủ tư cách sao?"
"Anh có ý gì?"
"Được, tôi sẽ nói cho anh biết."
Đại Phong biết, như nếu hôm nay anh không nói rõ ràng với Diệp Kỳ Ngôn, thì hắn sẽ không chịu buông tha cho Diệu Linh.
"Diệp Kỳ Ngôn, anh nói không sai, năm năm trước là tôi đã làm sai, khiến cho Linh Nhi tổn thương nên cô ấy mới rời xa tôi.
Suốt năm năm qua tôi sống trong sự đau khổ và hối hận, nhưng tôi cũng học được một điều, khi yêu một người nào đó, thì phải mang hạnh phúc cho người mình yêu."
Anh ngừng lại một chút;
"Diệp Kỳ Ngôn, không phải là tôi không cho anh cơ hội để mang hạnh phúc cho Linh Nhi, chỉ tiếc là anh đã tự mình đánh mất đi cơ hội đó."
"Trương Đại Phong, anh muốn nói cái gì?"
"Tôi rất vui khi gặp lại Linh Nhi trong tiệc cưới của Thái Huy, nhưng khi tôi nhìn thấy hai người tay trong tay âu yếm đi chung với nhau, khiến cho tôi đau khổ vô cùng, nhất là sau khi nghe những lời tuyệt tình của cô ấy đã khiến tôi sống không bằng chết."
Anh thở dài rồi nói tiếp;
"Diệp Kỳ Ngôn, lúc đó tôi có một ý nghĩ chỉ cần Linh Nhi được hạnh phúc tôi nhất định sẽ buông tay, tiếc là anh làm tôi quá thật vọng."
"Trương Đại Phong, anh có ý gì thì nói thẳng ra."
"Diệp Kỳ Ngôn, tôi mong rằng anh đừng nên cắt ngang lời nói của tôi.
Theo tôi biết được, năm năm trước ở Pháp anh vì dành địa bàn làm ăn đã bị người ta đuổi giết, trong lúc anh bị thương đã được Linh Nhi cứu, sau đó anh phát hiện ra cô ấy có tài thiết kế trang sức nên anh đã đưa cô ấy vào Diệp thị làm việc."
Diệp Kỳ Ngôn có thể đoán được, anh đã cho người điều tra hắn một cách rất rõ ràng.
"Diệp Kỳ Ngôn, anh vì việc làm ăn của gia tộc, mà không tiếc lợi dụng tài thiết kế của Linh Nhi."
"Trương Đại Phong, anh nói bậy..."
"Tôi cũng mong rằng là mình đang nói bậy, vậy tôi hỏi anh tác thẩm "Valentine Buồn" của Linh Nhi, trước khi anh tung ra thị trường, anh có từng hỏi qua cô ấy hay không? Theo tôi biết được tác phẩm đó cô ấy chỉ là thiết kế cho bản thân mình, không hề muốn mang ra làm kinh doanh.
Nếu tôi đoán không lầm anh chưa hề hỏi ý kiến cô ấy.
Còn nữa, ba năm trước anh đã lén mang thiết kế của cô ấy tham dự cuộc thi trang sức tại London, anh có sự đồng ý của cô ấy không? "
Diệp Kỳ Ngôn ú ớ
"Tôi, tôi...."
"Diệp Kỳ Ngôn, vậy anh có nói với Linh Nhi biết, tập đoàn Đại Dương chính là đối tác của Diệp thị hay không? Thật ra lúc đầu tôi chỉ muốn biết, nhà thiết kế trang sức thần bí Darleen có phải là Linh Nhi hay không nên tôi mới đưa ra đề nghị muốn tổ chức buổi trình diễn trang sức, bắt buộc Darleen phải tham dự, nói thật cho anh biết buổi trình diễn trang sức đối với tôi có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Điều duy nhất tôi muốn biết là giữa Linh Nhi và sự phát triển của Diệp thị tại Trung Quốc, anh sẽ chọn bên nào."
"Trương Đại Phong, ý anh là gì..."
"Diệp Kỳ Ngôn, nếu như tôi là anh, thật lòng yêu Linh Nhi, cho dù hợp đồng kia có hấp dẫn cả vạn lần đi chăng nữa, tôi cũng sẽ từ chối và tôi sẽ không bao giờ để một mình Linh Nhi ở lại Trung Quốc.
Nếu như ngày hôm đó anh từ chối để cho Darleen tham dự, mà nhất định mang cô ấy về Paris, thì tôi sẽ sẵn sàng buông tay và ký vào đơn ly hôn."
Diệp Kỳ Ngôn không thể nào tin được những lời mình vừa nghe, thì ra anh đã mắc bẫy của Trương Đại Phong.
"Trương Đại Phong, anh và Diệu Linh..."
"Đúng vậy, từ trước đến giờ tôi vẫn chưa ký tên mình vào đơn ly hôn.
Hiện giờ tôi và Linh Nhi vẫn là vợ chồng hợp pháp, cô ấy vẫn là Trương phu nhân danh chính ngôn thuận."
Diệp Kỳ Ngôn nhào tới nắm áo anh, hét lớn;
"Anh gạt tôi, không thể nào..."
"Diệp Kỳ Ngôn, lúc nãy tôi đã nói, năm năm qua tôi đã học được một điều, khi yêu một người chỉ mong người đó hạnh phúc.
Còn nữa, cơ hội tôi cũng đã cho anh nhưng là do anh đã không biết nắm giữ, anh không thể oán trách ai cả."
Diệp Kỳ Ngôn thả hai tay xuống, thật không ngờ Đại Phong dùng cách này để thử hắn.
Bây giờ hắn đã hiểu, trong tình yêu này hắn thất bại hoàn toàn trong tay của anh.
Diệp Kỳ Ngôn thở dài rồi nói tiếp;
"Trương Đại Phong, anh có biết Diệp gia chúng tôi khó khăn lắm mới có cơ hội để phát triển kinh doanh tại thị trường Trung Quốc hay không?"
"Tôi biết..."
"Trương Đại Phong, anh không phải là tôi, tập đoàn Đại Dương do một tay anh gây dựng, anh muốn làm sao cũng được.
Nhưng tôi thì khác với anh, Diệp thị là cơ nghiệp của gia tộc, tất cả mọi việc không phải là do một mình tôi quyết định."
"Về việc này tôi đã nghe Linh Nhi nói qua và tôi cũng đã hứa với cô ấy sẽ giúp Diệp thị phát triển tại Trung Quốc."
Diệp Kỳ Ngôn thật không ngờ được Đại Phong vẫn chịu giúp cho Diệp thị
"Diệp Kỳ Ngôn, anh yên tâm, tôi đã từng nói qua con người tôi công tư phân minh, hợp tác giữa Đại Dương và Diệp thị sẽ không có gì thay đổi.
Còn nữa, giúp cho Diệp thị phát triển tại Trung Quốc và Châu Á là tôi muốn cảm ơn anh và Diệp gia năm năm qua đã chăm sóc cho Linh Nhi."
"Trương Đại Phong, cảm ơn anh."
Diệp Kỳ Ngôn ngừng lại một chút rồi nói tiếp;
"Anh có thể cho tôi gặp Diệu Linh một lần hay không?"
Đại Phong vỗ nhẹ của Diệp Kỳ Ngôn;
"Anh muốn gặp Linh Nhi lúc nào cũng được, dù sao hai người cũng là bạn bè."
" Đại Phong, cám ơn anh."
Sau đó Diệp Kỳ Ngôn ngẫm nghĩ một chút rồi nói;
"Tôi có thể gọi anh là Đại Phong hay không?"
"Tất nhiên là được, anh là bạn của Linh Nhi cũng như là bạn của tôi."
Diệp Kỳ Ngôn gật đầu, thật ra hắn biết ở trước mặt người đàn ông này, hắn chính là kẻ thất bại.
------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...