Tổng Giám Đốc Tàn Bạo


Author: Chumeodethuong
Đám cưới Hạnh Tuyết còn 4 ngày nữa mới đến, trong thời gian này, cô cùng Kỳ Ngôn ở khách sạn, mỗi người một phòng nhưng Kỳ Ngôn vẫn ở phòng cô, đến khuya cô đuổi mới chịu về phòng của mình, và hôm nay cũng không ngoại lệ.
"Bảo bối!"
Diệp Kỳ Ngôn ôm cô từ phía sau, đầu gác lên vai cô, dáng vẻ lười biếng hiện rõ trên mặt.
Cô cả kinh, có lẽ chưa kịp phản ứng với sự xuất hiện bất ngờ của anh, theo quán tính liền đẩy anh ra.
"Hoàng Diệu Linh, cái tên này em vẫn chưa giải thích cho anh.
Kỳ Ngôn, thật ra em là đại tiểu thư nhà họ Hoàng, chính là con gái chủ tịch tập đoàn Hoàng Bảo, trước khi gặp anh, em đã có một cuộc hôn nhân.
Gương mặt cô u ám khi nói đến đây, quá khứ đã chìm sâu trong lòng, bây giờ lại khơi lên thật khó chịu.
Em từng kết hôn?
Diệp Kỳ Ngôn vô cùng bất ngờ, khi biết được cô không những xuất thân trong một gia đình quyền quý, mà còn từng kết hôn, trong mắt len lỏi lên một chút bi thương, thảo nào, năm năm qua cô lạnh nhạt trước tình cảm của anh, không đồng ý lời cầu hôn của anh, ngoại trừ chạm môi, cô và anh không xảy ra bất kì quan hệ nào, tất cả đều có nguyên nhân của nó.
Nhìn thấy sự bi thương trong mắt anh, lòng cô cực kỳ áy náy và khó chịu.
"Thật xin lỗi.....em không nên giấu anh đến bây giờ, nhưng em và anh ta không còn bất cứ quan hệ nào cả"
Cô cố giải thích, tuy nhiên lại không biết mình nên nói gì, gạt anh 5 năm là lỗi của cô, nhưng những gì cô nói lúc này là sự thật, cô và người kia đã chấm dứt, đặt dấu chấm hết vào thời điểm cô rời đi năm năm về trước.
Vậy đây là lí do em từ chối tình cảm của anh sao?
Kỳ Ngôn buồn bã nhìn cô, hai tay vòng bên hông cô cũng từ từ buông xuống, đặt lên vai cô, xoay người cô lại.

Kỳ Ngôn, em chỉ là chưa quên được những chuyện đã xảy ra trước đó, bóng ma về cuộc hôn nhân lần trước quá lớn, em chưa thể chấp nhận nó một lần nữa, anh thật sự rất tốt, tốt đến độ em không biết mình nên làm gì để đền đáp cho anh, nhưng tha thứ cho sự nhút nhát của em, được không? Em thật sự rất sợ, sợ mình lại chạm vào những nỗi đau trước đó một lần nữa!
Kỳ Ngôn không đành lòng nhìn cô như vậy, giang tay ôm chặt cô vào lòng, mặc dù anh rất giận việc cô lừa dối mình, nhưng có lẽ cô cũng có nỗi khổ của riêng mình, anh không biết trong quá khứ cô đã chịu đựng những gì, đau khổ ra sao nhưng hiện tại, anh nguyện ý làm người mang lại cho cô hạnh phúc, anh sẽ không khiến cô phải tổn thương.
Bảo bối, anh ta đang ở Trung Quốc sao?
Cô gật đầu thay cho lời nói, hai tay vòng qua ôm hông anh, cúi đầu mình vào lòng anh để anh không thể nhìn ra cô đang khóc.
Có anh ở đây, anh ta sẽ không thể ức hiếp em
Kỳ Ngôn, thật sự cảm ơn anh!
Cô xúc động, nước mắt càng trào ra nhiều hơn
Ngoan, đừng khóc, mọi thứ anh làm là vì..anh quá yêu em, Diệu Linh!
Anh nâng mặt cô lên, cười nhẹ, hai tay áp vào má lau nước mắt cho cô.
.........................................................................................................
Cuối cùng ngày đám cưới của Hạnh Tuyết cũng đến, tại hội trường sang trọng trong thành phố X, người đến trật cả hội trường, hôn lễ sẽ được tổ chức tại đây.

Trong phòng trang điểm, cô nhìn mình trong gương , trên người cô là bộ váy công chúa dài tới đầu gối, chiếc váy mang một màu trắng tinh, kèm theo nước da trắng mịn màng của cô càng khiến cô nổi bật và tinh khiết hơn.
Khi Kỳ Ngôn đi vào, thấy cô đang đứng trước gương, hoàn toàn ngây người, trước kia không phải chưa thấy qua bộ dạng cô khi mặc lễ phục, nhưng hôm nay cô thật đẹp.
Em chuẩn bị xong chưa?
Xong rồi, nhưng em chưa ra được !

Cô nhăn mặt, tại sao không phải hôn lễ của mình như cô vẫn có chút khẩn trương?
Tại sao? - Kỳ Ngôn khó hiểu lên tiếng
Trông em ổn không?
Bảo bối, em thật sự rất đẹp, lát ra ngoài không được nhìn bất kì người đàn ông nào, biết chưa ?
Kỳ Ngôn, anh trả lời đi đâu vậy?
Cô bật cười, cái người này, thật biết đùa.
Được rồi, tâm trạng ổn hơn rồi chứ? Khoác tay anh!
Cô theo quán tính quàng tay qua khủy tay anh, cùng anh đi ra ngoài.
Hôn lễ bắt đầu, những vị khách quý đã ổn định được vị trí ngồi của mình, giờ lành đã đến, cửa chính của nhà thờ mở rộng ra, khúc nhạc kết hôn vang lên, làm không khí trở nên lãng mạn, Hạnh Tuyết khoác cánh tay của Thế Lưu ( cha Hạnh Tuyết) xuất hiện tại cửa.
Phía sau là những cô, cậu bé, gương mặt đáng yêu mang theo nụ cười vui vẻ, hai tay rải qua hai bên thảm đỏ.
Tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên không ngừng, mọi người ai cũng hướng ánh mắt mình về phía khán đài xem cô dâu trông như thế nào, thật không ngờ cũng là đại mỹ nhân!
Trên khán đài, Thái Huy mặc một bộ âu phục màu đen, bộ dạng lãng tử đã khiến hàng triệu con tim của các cô gái ngồi dưới sụp đổ thầm ghen tị với Hạnh Tuyết khi có một người chồng như vậy.
Phía trên cùng là vị trí của cha mẹ Thái Huy, bên kia là mẹ Hạnh Tuyết, còn một ghế trống cho cha cô, theo đó là một vài vị lãnh đạo có tiếng trong thương trường.
"Hãy đối xử thật tốt với con bé!"

Thế Lưu từ từ giao bàn tay con gái mình cho Thái Huy, không quên dặn dò.
Thái Huy cúi đầu, lễ phép đáp lại:
"Con biết rồi, thưa cha!"
Thái Huy cầm tay Hạnh Tuyết, kéo tay cô lên để cô khoác tay mình, sau đó quay lên cha xứ.
" Hôn lễ chính thức bắt đầu....."
" Tiểu thư Hạnh Tuyết, cô có đồng ý làm vợ của Triệu Thái Huy không? Cho dù cuộc sống sau này khó khăn hay sung sướng, khỏe mạnh hay bệnh tật cũng sẽ chăm sóc anh ấy, yêu thương anh ấy, luôn đồng tâm cộng khổ cùng anh ấy đi hết cuộc đời ?"
"Tôi đồng ý" - Hạnh Tuyết hạnh phúc trả lời.
Tiếp theo đến Thái Huy:
Thái Huy, cậu có đồng ý làm chồng của Hạnh Tuyết không? Cho dù cuộc sống sau này khó khăn hay sung sướng, khỏe mạnh hay bệnh tật cũng sẽ chăm sóc cô ấy, yêu thương cô ấy, luôn đồng tâm cộng khổ cùng cô ấy đi hết cuộc đời ?
Tôi đồng ý!
Hai con có thể trao nhẫn cưới cho nhau !
Hạnh Tuyết quay mặt đối diện với Thái Huy, đưa tay lấy chiếc nhẫn kim cương ra khỏi hộp, nhẹ nhàng đeo vào ngón tay áp út của Thái Huy, tương tự Thái Huy cũng vậy.
Dưới danh nghĩa của Chúa, ta tuyên bố hai con chính thức trở thành vợ chồng.

Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu!
Cha xứ tuyên bố, ngay lập tức môi Thái Huy phủ xuống đôi môi đỏ mọng của Hạnh Tuyết, nhất thời phía dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay không ngừng.

Một loạt đèn flash lóe lên, họ hy vọng có thể ghi lại được khoảnh khắc này.

Cô phía dưới mỉm cười nhìn Hạnh Tuyết và Thái Huy, có thể nhìn thấy bạn tốt của mình được hạnh phúc, cô đã vui lắm rồi, cô tin tưởng Thái Huy sẽ đem đến hạnh phúc cho Hạnh Tuyết!
Đến màn cuối cùng là màn quăng hoa cưới , các quý cô độc thân nào trong hôn lễ cũng rất háo hức muốn chụp được hoa cưới đó,tuy nhiên trong đó không có cô, cô không tin vào những điều như vậy, nhưng cái gì đến khắc sẽ đến.
Hạnh Tuyết xoay người , bắt đầu tung bó hoa lên , sau đó quay lại xem ai là người may mắn nhận được bó hoa.
Bó hoa bay khá xa, mọi người nhìn theo đường đóa hoa đi, cuối cùng bó hoa rơi trên tay cô, Diệu Linh đứng hình tại chỗ, sao lại rơi trúng cô?
Đột nhiên hàng loạt ánh mắt đổ dồn về phía cô, mọi người bắt đầu xôn xao.
Là cô sao?
Thật sự là cô rồi sao?
Đúng thật là cô rồi, không thể nhầm lẫn....
Tại một bàn rượu, cả thân thể Đại Phong cứng đờ, con mắt không ngừng trợn to, tay trái bóp chặt ly rượu trong tay, còn tay phải dùng sức bóp ngực, cảm xúc lúc này anh không thể dùng từ gì để diễn tả , tim anh bắt đầu chạy marathon.
"Linh Nhi, em đây rồi!"
Anh chăm chú nhìn kĩ gương mặt kia, gương mặt mà anh khổ cực tìm kiếm năm năm trời, gương mặt in đậm trong trái tim anh, cuối cùng anh cũng thấy được cô rồi.

Mặt anh bắt đầu trắng bệch, không dám nháy mắt một cái, anh sợ, sợ chỉ là một giấc mơ, sợ mở mắt lần nữa cô sẽ biến mất.___________________________
**********************************************
Xin vui lòng đừng truyển version hay mang ra ngoài.

Thành thật cám ơn (chumeo & KHBN2015)  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui