Tập cùng đồng đội không ít, Dương Tuấn Vũ nhận thấy trong 10 cầu thủ ( 5 chính – 5 dự bị) chỉ có Nam Khánh đang chơi ở vị trí PF (Power Forward- tiền phong chính) là có thể đảm nhiệm vai trò này.
Cậu ta cũng từng nói mình muốn chơi Trung phong nhưng trong đội có Hoành Viễn, hắn rất kiêu căng nhưng đúng là chơi khá tốt, nên không ai tranh được.
Hắn quay sang nhìn thấy Nam Khánh mắt thì đã sáng lên rồi, nhưng vẫn còn do dự. Hắn lên tiếng:
- Em đề cử bạn Nam Khánh.
Đỗ Tiêu nghe thấy thế cũng cân nhắc, ông cũng nhận ra trong 10 cầu thủ, hiện nay đúng là chỉ có Nam Khánh mới có thể làm được. Ông gật đầu:
- Được. Vậy thì Nam Khánh sẽ chơi Center – Trung phong. Nhưng PF đội ta lại không có ai ngoài Nam Khánh chơi được, chẳng lẽ phải đẩy SF (Small Forward – Tiền phong phụ/ tiền đạo) lên chơi PF?
- PF em sẽ đảm nhiệm.
Dương Tuấn Vũ rất nhanh chớp lấy thời cơ. Đây cũng chính là mục đích ngay từ ban đầu của hắn. Hắn tin thầy Đỗ Tiêu sau hiệp đấu thứ 3 này đã nhìn thấy giá trị của hắn không thể hiện được hết nếu chỉ chơi ở vị trí PG ( Point Guard: Hậu vệ phân phối bóng).
- Em Dương Tuấn Vũ phải không? Ừm, hiệp đấu vừa rồi em quan sát và chuyền bóng rất tốt, chỉ là chưa có cơ hội để dứt điểm. Cũng đành vậy, em sẽ chơi vị trí PF. Còn PG – Chu Phúc Vinh, dự bị của Diệp Phàm sẽ vào thay.
- Tóm lại, Nam Khánh – trung phong (Center), Dương Tuấn Vũ – Tiền phong chính (PF), Duy Mạnh – Tiền phong phụ (SF), Chu Phúc Vinh – Hậu vệ phân phối bóng (PG), Trần Lực- Hậu vệ ném rổ (SG- Shooting Guard).
- Các em đã rõ chưa, vào sân và cháy hết mình đi.
- Rõ.
Tất cả mọi người tinh thần lại được nâng lên, ai cũng chiến đấu với 150% sức mạnh của mình.
Dương Tuấn Vũ nhếch môi cười lạnh về phía Hoành Viễn, sau đó vứt hắn qua sau đầu tiến vào sân ở vị trí yêu thích.
Ngay sau khi bóng được phát lên bắt đầu hiệp thứ 4, khán giả trên sân dù có gà mờ đến đâu cũng nhận thấy có sự điều chỉnh lớn: Hoành Viễn không thi đấu ở hiệp cuối cùng này, Trung phong được thay bằng Nam Khánh, Dương Tuấn Vũ đã chuyển sang chơi vị trí chiến thuật PF, Chu Phúc Vinh được cho vào để trám vào chỗ mà Dương Tuấn Vũ bỏ.
Mọi người đều khá bất ngờ, riêng có hai người con gái là không hề nghi ngờ hiện thực này.
Một người tất nhiên là Diệp Minh Châu, cô đã biết vị trí yêu thích của Dương Tuấn Vũ khi ngày đầu cùng hắn tới công viên Jura.
Còn một người là em gái hắn, Mai Tuyết Yên, dù cô không am hiểm lắm về bóng rổ, nhưng cũng đã cố gắng củng cố kiến thức của mình hơn trước rất nhiều, vì anh trai cô tham gia thi đấu bóng rổ mà. Cô chẳng giúp được gì nhưng cũng không thể cổ vũ cũng sai được. Chính vì vậy, cô cũng đoán anh mình hợp với vị trí Tiền phong chính (PF) này.
...
Quay trở lại trên sân bóng, Dương Tuấn Vũ đang đối mặt với 2 cầu thủ cao lớn của đối phương. Hắn cũng không biết đối thủ có định chơi xấu không nhưng hắn không có chút sợ hãi nào, hắn chỉ thoáng dừng lại để suy nghĩ xem có nên vượt qua cả hai không? Nhưng rất nhanh hắn bỏ qua cơ hội thể hiện mình này, hắn quyết định đưa 1 tay ra sau lưng làm ký hiệu với Chu Phúc Vinh, sau đó ném bóng trả lại. Chu Phúc Vinh nhìn thấy Dương Tuấn Vũ đang dẫn bóng, động tác định ném cho Duy Mạnh bên cánh phải thì chợt làm ký hiệu ý nói sẽ chuyền bóng về cho hắn, để hắn ném bóng sang cho Nam Khánh bên cánh phải.
Do rất nhanh nên hắn cũng chỉ làm theo lệnh một cách máy móc, nhận đường chuyền về của Dương Tuấn vũ, sau đó ném ngay về phía Nam Khánh. Khi bóng rời khỏi tay, Chu Phúc Vinh mới ngạc nhiên, vì trái bóng của hắn đến chỗ Nam Khánh dễ dàng. Thậm chí khi cậu ta nhận được bóng, Chu Phúc Vinh còn thấy thoáng qua sự ngạc nhiên trong mắt hắn, rồi rất nhanh chuyển sang vui mừng, dẫn bóng hai nhịp rồi thực hiện pha ném bóng 2 điểm. Bóng vào lưới rất gọn gàng.
Mọi người còn chưa hiểu tại sao thì khán giả đã hết lên:
- Nam Khánh ném giỏi lắm.
- Phúc Vinh, tên khốn, chuyền tốt lắm. Ha ha
- Chơi bóng phải như thế chứ.
- 10A cố lên, 10A cố lên...
Liên tiếp là những tràng pháo tay và tiếng reo hò.
Nam Khánh và Chu Phúc Vinh còn đang say sưa bởi lời khen ngợi thì lại bị một giọng nói nghiêm khắc vang lên:
- Này, còn đứng đó làm gì, tổ chức phòng ngự ngay.
Dương Tuấn Vũ trán nhíu lại, quát.
- Ừ, về đây về đây.
Chu Phúc Vinh toát mồ hôi hột, vội chạy về phòng ngự. Nam Khánh cũng lùi về khóa chặt lỗ hổng bên cánh trái.
Dương Tuấn Vũ chỉ tay, hướng dẫn mọi người đứng đúng vị trí, sau đó hắn ở giữa đội hình, chờ đợi đối phương dẫn bóng lên.
Tất cả những điều này đều được đôi mắt híp của huấn luyện viên Đỗ Tiêu ghi lại, hắn chợt như nhìn ra một cầu thủ trẻ đầy tiềm năng. Rất có bản lĩnh của một đội trưởng.
Trên sân, Đổng Quán nheo mắt lại nhìn Dương Tuấn Vũ độc ác, hắn nhận ra tên này không đơn giản như bề ngoài. Người khác không rõ nhưng hắn cũng thoáng nhận ra pha bóng vừa rồi là do tên này sắp đặt. Động tác làm mọi người tưởng truyền cho Duy Mạnh, nhưng lại trả bóng về sau rồi chuyền nhanh cho Nam Khánh.
Khi đội bạn còn đang ăn mừng, hắn đã gọi mấy tên đàn em lại rồi nói nhỏ gì đó.
Dương Tuấn Vũ không hề ăn mừng, hắn biết đã dứt dây dộng rừng, không thể nào mà cầu thủ đối phương với nhiều kinh nghiệm lại không biết hắn đã bố trí, nhưng quan trọng là họ biết nhưng không thể đoán được hắn bố trí gì.
Trong khoảnh khắc vừa rồi thoáng dừng lại suy nghĩ, hắn đã nắm rõ vị trí của toàn bộ cầu thủ trên sân, chính vì vậy hắn mới tổ chức kế hoạch này. Trừ khi có kẻ giỏi chiến thuật và có tầm nhìn toàn cục ra thì sẽ rất khó ngăn cản kế hoạch của hắn.
Khi Đổng Quán có ác ý, Dương Tuấn Vũ đã rất nhanh nhận ra, sau khi dung hợp toàn bộ tinh thần lực và thường xuyên khổ luyện, khả năng nhạy bén với nguy hiểm của hắn rất cao. Nhưng người có ác ý với hắn đều không thể qua mặt được hắn. Tất nhiên là trừ những cú đánh trêu đùa của bạn bè, những người không hề có ý định làm hại hắn thì hắn cũng chẳng rảnh mà né tránh.
“Tên này định chơi tiểu xảo rồi đây.” Dương Tuấn Vũ nâng cao tinh thần cảnh giác. “Đã vậy xem ai chơi đùa ai” hắn nhếch mép cười lạnh.
...
Đổng Quán mở bóng ra biên, sau đó đột nhập vào khu vực 2 điểm, lách người ra sau lưng Dương Tuấn Vũ. Khi đồng đội ở biên chuyền trả lại bóng, hắn cố tình dùng khuỷu tay định cho Dương Tuấn Vũ một cái cùi chỏ vào lưng. Ở hướng của trọng tài, sẽ chỉ thấy hắn nhanh tay vươn ra đón bóng. Có thể nói hắn tính toán rất kỹ.
Nhưng Dương Tuấn Vũ đâu có ngu mà để hắn tự biên tự diễn, phải tham gia diễn cùng hắn chứ. Thế là hắn nhích người qua bên cạnh, đề khuỷu tay Đổng Quán lộ ra trước tầm nhìn của trọng tài. Sau khó ngay khi Đổng Quán chạm vào lưng hắn, hắn cố tình ngã về phía trước. Cú ngã có thể nói rất hoàn mỹ, khán giả và đồng đội đều sửng sốt, trọng tài cũng toát mồ hôi, Đổng Quán tay đang cầm bóng cũng đứng ngẩn ra. “f**k, mới chạm vào lưng, lực đánh còn chưa đến mà hắn đã ngã rồi.”
- Này, Đổng Quán, chơi bẩn thế. Sao lại dùng cùi chỏ đánh người vậy.
- Đề nghị trọng tài phạt lỗi.
.....
Fan của Tuấn Vũ và fan trung lập hét lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...