Vương Lãnh đang nhấp môi ngụm nước hàn huyên, nghe thấy thế thì sặc nước, ho khù khụ, phải có người chạy tới vỗ vỗ lưng ông ta mới đỡ. Nhưng giọng vẫn không hề hết kinh hoàng:
- Chàng thanh niên, cậu ra giá 8 tỷ? Việc này, Kha Lạp tiên sinh …
- 10 tỷ.
Kha Lạp nhíu mày, hắn cứ nghĩ đuổi đi một con ruồi bự mang tên Cao Đạt đã là đòn ra oai phủ đầu rồi, không ngờ còn có tên khác trả giá cao hơn. Rốt cuộc, hắn là vì muốn chơi trội hay thực sự cũng nhìn thấy sự khác biệt của khối đá này?
Mọi người sốc lên lại sốc xuống bởi vì Dương Tuấn Vũ lại không nhân nhượng hô lên:
- 12 tỷ.
Mọi người định nói gì đó nhưng lời không dám nói ra, bầu không khí quái dị này khiến người ta hoài nghi bản thân không thôi, rốt cuộc, trong này có chứa cái quái gì?
- 14 tỷ. Nếu còn ra giá, đừng trách Kha Lục An Thị …
- 16 tỷ.
Người ta tăng giá một lúc 2 tỷ, hắn cũng không chần chừ chốt thêm 2 tỷ, hành động này của hắn khiến một kẻ điên như Kha Lạp cũng bắt đầu toát mồ hôi hột.
- 20 tỷ.
- 24 tỷ.
…
Cuối cùng, khối đá này chốt cái giá cuối cùng là 30 tỷ, để mọi người khiếp sợ đến quên chớp mắt, quên hít thở. Bọn họ đã gặp đấu thạch tiền tỷ rồi, nhưng chưa bao giờ nghe thấy con số điên cuồng này.
Nhìn bóng lưng Khả Lạp tức tối rời đi, trước đó còn đe dọa mấy câu “Được lắm, được lắm, được lắm, cứ chờ đấy”. Còn đứng ở giữa kia, mặt mũi không nhìn rõ vì đã lấp phần lớn sau chiếc mặt nạ, chỉ để người ta đoán tầm tuổi còn trẻ khoảng 25-30 gì đó, người đàn ông này đã trả một cái giá khủng bố để mua lại khối nguyên thạch này.
Hạ Minh Nguyệt lúc nghe hắn ra giá 8 tỷ thì cứ tưởng mình nghe nhầm, tới khi hắn ra 12 tỷ thì bắt đầu bủn rủn tay chân, tới khi chốt 30 tỷ cô suýt nữa chửi ầm lên “Cậu ta có phải bị cái gì kích thích rồi không? Chẳng có kinh nghiệm đổ đá còn muốn chơi trội? Ài, xong rồi, xong rồi, xong thật rồi.”
Dương Tuấn Vũ mặt không biến sắc, cho tới khi khối đá chính thức thuộc quyền sở hữu của mình hắn mới rời đi, tất nhiên, sau vụ cược đá này, từ một người không có tên tuổi, hắn lập tức trở thành đối tượng được mọi người bàn luận, tìm hiểu.
Nhưng điều này không khiến Dương Tuấn Vũ quá coi trọng, hắn chỉ cần biết thứ gì cần mà có thể dùng tiền giải quyết thì không nên chần chừ. Tiền rồi cũng sẽ từ từ kiếm được, còn những đồ vật thế này không phải có thể thường xuyên xuất hiện.
Không dám chậm chễ, vì nghe ngóng tranh luận cùng với việc tham gia đấu giá đã tốn mất hơn nửa tiếng đồng hồ, thời gian còn lại không còn quá nhiều. Nếu ở đây đã có một khối đá làm Triệu Cơ cảm ứng thì rất có thể còn khối đá thứ hai.
Vì thế, đôi chân dài bước những bước dài, mỗi khối nguyên thạch hắn lại sờ qua một chút, rốt cuộc, sau vài lần sờ, hắn lại thấy có cái cảm giác thôi thúc này, chẳng qua là nó không thực sự lớn như khối đá được hắn và Kha Lạp tranh giành mà thôi.
Những khối đá hắn sờ, dù chỉ có chút cảm ứng hắn cũng lập tức giao dịch, mới đầu còn chưa có kinh nghiệm, về sau, hắn dựa vào độ mạnh yếu cảm nhận được ở trong đầu mà ra giá, một lần ra tay là phải chắc ăn, hắn không ngại chi trên trăm triệu đến vài tỉ.
Kết hợp với sự thôi thúc của Triệu Cơ, hắn bắt đầu cẩn thận chú ý tới năng lượng bên trong khối đá, mặc dù điều này rất khó khăn, nhưng nhờ công pháp tu luyện có liên quan tới năng lượng đất trời, nên độ nhạy bén của hắn lập tức tăng thêm một phần.
Theo suy luận của hắn, phỉ thúy tốt là có kết cấu chặt chẽ, muốn có kết cấu này thì các mối liên kết cần có một tích trữ năng lượng mạnh mẽ hơn các kết cấu lỏng, vì thế, nếu cảm nhận khối nào có năng lượng tích trữ cao hơn thì khả năng khối đó sẽ có ngọc chất lượng tốt hơn.
Tốc độ tiêu tiền của Dương Tuấn Vũ khiến Hạ Minh Nguyệt mới đầu muốn nói gì đó những lại không thể nói ra, cô đã khẳng định tên này rõ ràng đã bị cái gì đó kích thích. Đừng nói cao thủ, chỉ sợ siêu cấp cao thủ đổ thạch cũng không thể nào sờ sờ vài cái mà có thể đoán đúng bên trong có phỉ thúy cả.
Không chỉ cô, ai cũng cảm thấy hắn là một tên điên có nhiều tiền quá không biết cách tiêu thế nào nên mới làm lớn vậy. Chỉ duy nhất có một kẻ nãy giờ vẫn thầm nhíu mày trầm tư, cuối cùng, hắn quyết định đi theo Dương Tuấn Vũ, cứ hòn đá nào kẻ này chọn, hắn đều sai người ghi nhớ, sau đó tiến tới trả cái giá mà hắn nghĩ sẽ chắc ăn.
Nhưng đen cho hắn, Dương Tuấn Vũ là ai chứ? Khả năng nhạy bén tinh thần đã không phải là
người thường, hoặc hơn bình thường có thể so sánh.
Không khó để nhận ra có người theo dõi mình, hắn bắt đầu nảy ra một kế rồi cười lạnh trong lòng.
Kết hợp với thời gian không còn nhiều, hắn liền tương kế tựu kế, cố tình tìm những khối đá năng lượng thấp kém nhất, thậm chí là không có gì rồi qua đó ra một cái giá vài triệu hoặc vài chục triệu. Sau đấy tiếp tục đi tới các khối khác. Việc này mô hình chung đã đánh lạc hướng Kha Lạp.
Kha Lục An Thị mặc dù nhiều tiền thật đấy, nhưng tiền cũng không phải là rác. Ban đầu cứ nghĩ Dương Tuấn Vũ sẽ chọn khoảng vài khối, nhưng sau đó nhận ra hắn càng chọn càng nhanh, càng chọn càng nhiều, Kha Lạp nhíu mày trầm tư, rốt cuộc tên này định làm cái gì.
Nhưng cuối cùng sự tham lam hối thúc con người hắn, tảng nguyên thạch đấu giá kia hắn đã nhìn và tỉ mỉ quan sát ngay từ đầu, không chỉ hành nghề lâu năm, đôi mắt hắn từ khi sinh ra đã khác người.
Hắn luôn lờ mờ cảm thấy đau nhức mỗi khi tiếp xúc với những nguồn năng lượng lớn, mà tình cờ phát hiện khả năng này rất có ích trong trò đổ thạch, vì thế, chỉ trong vòng 3 năm, hắn đã được tiếp quản khoản kinh doanh này từ gia tộc.
Tuy vậy, cái gì cũng có giới hạn, nguồn năng lượng càng cao thì tiêu hao sức lực của hắn càng lớn, thậm chí đôi mắt sau khi quan sát khối nguyên thạch kia còn sinh ra đau nhức vô cùng.
Thành ra, hắn chỉ đi theo Dương Tuấn Vũ mấy lần đầu, vì cần thời gian khoảng 5 tới 10 phút để cảm nhận, và từ đó, hắn rút ra kết luận, tên này dường như cũng có bí mật trong nghề, hắn quyết định ôm liều, cứ khối thạch nào Dương Tuấn Vũ chọn hắn cũng cắn răng ra một cái giá.
Dù sao, số tiền kia không mua được khối nguyên thạch lớn thì mua nhiều khối khác cũng không thành vấn đề.
Chỉ có điều, chơi lớn cũng tốt, nhưng chơi lớn quá lại toát mồ hôi hột. Nhìn Dương Tuấn Vũ như một tên siêu cấp đại công tử, coi tiền như rác, hắn sờ sờ qua là lập tức chọn, một lúc thôi đã chọn được hơn 20 chục khối làm hắn trố cả mắt.
Lão quản gia đi theo lau mồ hôi trán dò hỏi:
- Lão gia, có theo tiếp không? Tôi thấy tên kia dường như chỉ ăn may vài lần, còn vụ tranh chấp khối nguyên thạch với lão gia chỉ là chó điên cắn càn thôi. Ngài nhìn xem, mỗi khối hắn chỉ sờ có vài cái, có khối sờ nhiều hơn mấy cái, làm gì có ai chọn thạch như thế chứ? Ngay cả với tài năng của lão gia cũng cần mấy phút mới giám định được. Thế này …
- Theo! Hôm nay nhất định Kha Lạp ta sẽ chơi lớn với hắn tới cùng.
Lão quản gia nghe vậy thì chân cũng bủn rủn, lão định nói gì đó nhưng nhận được cái trừng mắt của hắn thì đành biết điều ngậm miệng mà đi hành động.
Ở phía đằng xa, Dương Tuấn Vũ khẽ nhếch miệng một cái kín đáo, rồi tiếp tục chọn thạch như một tên phá gia chi tử.
Hạ Minh Nguyệt đã hết thú vui chơi thạch rồi, cô có cảm giác hôm nay mình mời hắn đi theo dường như có chút sai sai, số tiền mà hắn bỏ ra, cô đi bên cạnh chỉ để tính nhẩm thôi cũng đã tới hơn trăm tỉ.
Hạ gia lớn thật đấy, nhưng hơn trăm tỉ cũng bằng 3,4 phần tài sản của cả gia tộc trong 1 năm rồi, nên nhớ, nhân khẩu Hạ gia và người làm thuê cũng lên tới cả mấy ngàn người, còn hắn, chỉ một thân một mình chơi một lúc hết từng đó tiền. Thịnh Thế đúng là giàu có thật đấy, nhưng để tiêu một ngày hết từng đó cũng là rỉ máu a.
Dương Tuấn Vũ thấy con cá cắn câu thì cũng không nghĩ nhiều, mấy khối đầu có chút cảm ứng nhưng không cao, sợ rằng đã bị Kha Lạp tung tiền cao giá mua mất rồi. Cũng may hắn phát hiện ra sớm và tung hỏa mù thuận lợi.
Thời gian còn không nhiều, hắn lại tiếp tục công cuộc mà người ngoài coi là đốt tiền không chớp mắt. Nhưng thực chất, chỉ những khối nào có cảm ứng mạnh mẽ một chút hắn mới chọn, và giá tất nhiên cao hơn cái giá mà đám ruồi phía sau ngẫu nhiên ném ra.
Sở dĩ là ngẫu nhiên ném ra là bởi vì Kha Lạp đã không có đủ thời gian để kiểm chứng tất cả số đá mà Dương Tuấn Vũ chọn, sau khi kiểm định mấy viên đầu và cứ nghĩ mọi thứ đã nắm chắc trong tay, hắn quyết định sai quản gia, ra giá sàn sàn nhau. Mỗi khối trị giá khoảng 100-200 triệu, thi thoảng thấy viên nào thuận mắt thì ra giá 300 triệu.
Còn Dương Tuấn Vũ thì khác, vì là ám tiêu nên không ai biết ai ra giá bao nhiêu, những viên cùi cùi, hắn chỉ ra giá vài triệu đến vài chục triệu, còn viên nào có cảm ứng mạnh hắn không ngại ra giá từ 500 triệu trở lên.
Hắn tin, đám người kia ăn theo nhất định sẽ không thể tung ra giá khối nào cũng vài tỉ được, bởi vì, số khối hắn tung hỏa mù nhiều lắm, sơ qua cũng 40-50 khối rồi. Nếu khối nào cũng ra giá 1 tỉ thì chắc Kha Lục An Thị cũng sẽ rỉ máu, mà Kha Lạp cũng không dám chơi lớn thế.
Hạ Minh Nguyệt hiện tại đã cạn lời, con số tiền cũng chẳng cần tính nữa, cô chỉ thẫn thờ đi theo hắn như một thói quen, còn việc của Dương Tuấn Vũ cũng đơn giản không kém, sờ rồi báo giá.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...