- Tên đó bị sao vậy?
- Chắc thần kinh hắn không bình thường.
- Tưởng thế nào, hóa ra chỉ được cái mã bề ngoài.
- Bọn mày nói gì thế, tạo lại thấy anh ấy rất ngầu. Dường như chuyện bi va phải không khiến anh ấy để vào mắt. Lạnh lùng boy. Oh my god. Tao bị thích anh ấy rồi.
- Liệu có đúng như mày nói không? Tao thấy anh ta dường như có quen con bé kia, nhưng cô ả đó lại không nhận ra thì phải.
- Quan tâm nhiều làm gì, chỉ cần biết anh ấy, người khác không quan trọng. Mà mày thử nghĩ xem, có phải học sinh mới chuyển trường, nếu không với tin tức của bọn mình sao lại lọt được một cực phẩm thế này?
- Cũng có lý. Hay là vì bản thân là học sinh mới nên anh ta không muốn gây chuyện?
- Ừ. Cũng có thể. Ôi, anh ấy quay lại kìa, thật là đẹp mắt quá đi.
…
Dương Tuấn Vũ biết lúc này không phải là lúc hồi ức, hắn nhanh chóng dọn sạch chỗ bát và cốc vỡ, sau đấy đến quầy căng tin tự động nộp tiền, cũng may hắn có mang theo tiền mặt, nếu không giờ này sẽ thảm rồi.
Vì hắn chủ động, lại không phải cố tình làm vỡ, cô chủ tiệm cũng không nặng lời hay trách móc, chỉ thu nguyên tiền bát và cốc vỡ chứ không chém thêm gì, trước khi hắn rời đi còn nháy nháy mắt gì đó khiến Dương Tuấn Vũ cả người rùng mình, bước chân nhanh chóng chuồn khỏi nơi này.
...
Ôm laptop lên tầng thượng, Dương Tuấn Vũ dùng công việc để quên đi mối tình ngang trái lúc trước. Theo dự tính tiến độ, chiếc tàu ngầm sẽ được lắp ráp xong trong một tháng tới, và cần thêm một tháng để hoàn thiện và kiểm tra. Hắn cũng gửi một email cho Phong lão, nhờ ông thông báo một tiếng về ngày dự kiến chạy thử chiếc tàu ngầm đầu tiên của Việt Nam, dự kiến sẽ xuất xưởng vào ngày 12/6.
Tiếp đến, hắn mở file tài liệu học tập của các môn trong suốt 2 năm học ra nghiên cứu. Trong đó, cũng không có quá nhiều thứ khiến hắn phải đau đầu, dù sao, kiếp trước hắn cũng từng có quãng thời gian tiếp xúc với thứ này, mặc dù chỉ học trường top thấp, kém chất lượng, nhưng giáo trình kinh tế cũng không có quá nhiều thứ khác biệt nhau.
Cùng với đó là khả năng quản lý, điều hành công ty nhiều năm cũng khiến hắn có cơ sở lý thuyết không hề thua kém, những thứ này chỉ cần đọc qua thì Dương Tuấn Vũ nhận ra không có gì khó.
Cũng không hẳn chỉ do những thứ đó, cái khiến hắn dễ dàng xử lý đống kiến thức này chính là trí nhớ của hắn đã không như xưa. Giờ đây, mọi thứ nếu Dương Tuấn Vũ thật sự chú tâm ghi nhớ, hắn sẽ rất khó quên. Lý giải tốt, trí nhớ siêu đẳng, tốc độ đọc cực nhanh khiến hắn chỉ cần một buổi
chiều đã đọc xong 5-6 quyển sách khô khan.
Với tốc độ khủng khiếp thế này, có lẽ sau một tuần hắn sẽ không còn gì để học nữa rồi. Thấy tiết trời đã tối, hắn đóng lại laptop, cất vào cặp chuẩn bị đi xuống ăn tối, kết thúc một ngày nhàn nhã. Đã lâu rồi, hắn không được thư thả như vậy.
- Huhu…
Dương Tuấn Vũ nhiều khi đến khổ với đôi tai thính hơn … của mình, hắn thở dài, định quay đi, hắn không muốn lo quá nhiều chuyện bao đồng ở bên ngoài. Đám sinh viên này, đa phần khóc lóc chủ yếu là do người yêu bỏ, hắn còn chưa rảnh tới mức đi tới hỏi thăm, động viên, chỉ sợ nếu làm vậy còn bị người ta chửi vào mặt đuổi đi.
Nhưng bước chân vừa chuẩn bị chạm xuống bậc cầu thang thì chợt thấy tiếng khóc này có chút quen thuộc, mà phải nói rõ là mọi âm thanh cô gái ấy phát ra, hắn đều ghi nhớ rất rõ. Chần chừ không biết có nên tới hay là rời đi, đã tự nhủ không nên tác động tới cuộc sống của cô, lần trước giúp cha mẹ cô chữa khỏi bệnh cũng chỉ là vì muốn để Khả Nhi có cuộc sống gia đình tốt hơn, hạnh phúc hơn.
Chỉ cần thế, đối với hắn đã là đủ, coi như hoàn thành một chấp niệm từ kiếp trước, khi hắn chứng kiến cô khóc, cô suy sụp vì cái chết của cha mẹ mình, hắn đã rất đau khổ nhưng ngay cả tiền hắn cũng chẳng có, nếu khi đó có tiền chữa bệnh cho hai người, hắn sẽ không cắn rứt như vậy.
Kiếp nay gặp lại được nhau, coi như có duyên, hắn quyết định dùng khả năng của mình thay đổi tương lai đen tối của cô gái nhỏ này, sau đấy, một thời gian đã vì bộn bề công việc và những mối lo khác mà quên đi. Nhưng giờ gặp lại, thấy cô khóc, hắn chợt cảm thấy bao nỗ lực của mình để xa cách cô chợt mềm yếu không chịu được.
- Ài.
Thở dài một tiếng, hắn bước về phía âm thanh phát ra, sau một góc khá kín, phía dưới bồn nước, hắn tìm được một cô gái đang ôm chân khóc thút thít. Mặc dù cô đã cố gắng không phát ra tiếng
lớn, nhưng người khác không nghe thấy nhưng tên dị nhân này lại nghe rõ.
Nhìn vị trí quen thuộc mà mỗi lần cô bé này giận dỗi hay mít ướt đều chạy một mình lên đây thể hiện một mặt yếu đuối của mình, thứ mà cô luôn chôn giấu khi có người ở xung quanh, thậm chí đối với hắn, cô cũng cố chịu đựng không cho hắn biết.
“Mọi thứ thay đổi, nhưng em dường như vẫn không thay đổi”. Dương Tuấn Vũ thở dài, hắn cảm thấy ngày hôm nay mình đã thở dài nhiều hơn cả tháng, cả năm cộng lại rồi.
Rút trong túi một chiếc khăn tay màu trắng, hắn chìa ra nhưng cũng không nói câu gì, sau đấy rời đi.
Khả Nhi đang ngẩn ngơ nghĩ về chuyện đó, chợt thấy có cái khăn tay màu trắng chìa ra trước mặt, cô giật mình ngẩng lên thì thấy hắn nhét cái khăn vào tay cô rồi quay người rời đi.
Giọng khàn khàn do khóc của cô gái vang lên:
- Vì sao? Tôi không cần người khác thương hại. Anh cầm lấy cái khăn đi, tôi không quen dùng đồ
của người lạ.
Linh Khả Nhi lấy tay lau mắt, rồi đứng dậy, chạy tới nhét trả lại chiếc khăn.
- Xin lỗi vì lúc sáng đã vô cớ trách anh.
Dương Tuấn Vũ có chút khó khăn, trái tim chưa bao giờ khó chịu đến thế, hắn không dám nhìn thẳng vào người con gái này, đầu hơi ngẩng lên trời tránh bị đôi mắt tinh tường ấy nhìn thấy đống suy nghĩ đang ngổn ngang trong lòng mình.
- Không có gì.
Hai người cứ đứng đó im lặng ít giây khiến bầu không khí có chút kỳ quái, Dương Tuấn Vũ đè nén
cảm xúc trong lòng, hắn bâng quơ nói:
- Mọi thứ đều có cách giải quyết, đừng quá bi quan. Cô nên nhìn mọi thứ theo khía cạnh khác xem, không phải thứ gì cũng đơn giản như vẻ bề ngoài của nó.
- Ồ. Cảm ơn.
Linh Khả Nhi không hiểu hết được những thứ tình cảm khó nói chôn giấu trong đó, cô chỉ theo bản năng nói một tiếng cảm ơn.
Chợt nhớ ra cái gì, Linh Khả Nhi lục trong cặp xách, cô lấy ra một đám tiền lẻ, cộng lại cũng được gần một trăm rồi đưa cho hắn.
- Làm rơi vỡ đồ chắc anh phải đền tiền đúng không? Đây, tôi gửi lại anh, dù sao cũng là do tôi va vào anh.
Dương Tuấn Vũ chưa kịp nói gì đã bị cô nhét vào tay, cúi đầu xin lỗi, rồi lau nước mắt, cô gái chạy biến một mạch xuống cầu thang, để lại một tên mặt đần thối.
Khẽ xoa bàn tay, nơi vừa đọng lại cảm giác mát lạnh, quen thuộc ấy, hắn nắm chặt tay, mãi sau mới thả ra, trong lòng cảm xúc hỗn loạn vô cùng.
- 86 ngàn, 500 đồng.
Dương Tuấn Vũ cười khổ nhìn tập tiền lẻ trong tay, rồi mở ví ra, cất riêng vào một ngăn và kéo khóa lại. Trong đầu lại nghĩ tới chuyện khác.
Vừa bước xuống cầu thang, hắn vừa nghi hoặc.
Theo lý thuyết, cha mẹ Khả Nhi đã khỏi bệnh, lại được ưu tiên tuyển vào công ty Thủy sản nhà Ngô Phúc Vinh thì tiền cũng coi như có chút dư dả, sao cô vẫn phải đi làm thêm chứ? Cùng với việc thấy cô gầy gò hơn, hắn bỗng cảm thấy trong lòng khó chịu. “Dường như cô ấy gặp chuyện gì rồi.”
Ngồi một chỗ trong phòng không yên lòng, hắn mở laptop ra đăng nhập vào phần mềm của tổ chức rồi điều động Hope tra cứu mọi thông tin về cha mẹ Khả Nhi. Không tra thì thôi, tra thì phát hiện hai người đã bị cho nghỉ việc hơn 1 năm trước, thậm chí còn phải đền một khoản tiền 700 triệu, thậm chí, suýt bị ngồi tù vì ban an ninh tập đoàn đã phát hiện bọn họ cố tình làm hỏng một chiếc máy trong quy trình nuôi trồng thủy sản chất lượng cao cho chuỗi nhà hàng Tuyết Yên.
Dương Tuấn Vũ đọc cái tin tức lưu trữ trong kho tin của tập đoàn thủy sản An Thái thì đầu to như cái đấu. Người khác có thể hắn không biết, nhưng cha mẹ Khả Nhi chính là hai người rất thật thà, thật thà tới mức bị chính người thân, họ hàng lừa. Kiếp trước hắn cũng nhiều lần khuyên nhủ cha mẹ cô ấy không nên quá tin vào người khác, nhưng kết quả vẫn không đổi.
Tuy hai kiếp mọi sự sẽ khó diễn biến giống như trước, nhưng tính cách con người cô Phương Linh vẫn như vậy, hắn đã từng gặp, dù chỉ một lần nhưng có thể chắc chắn điều này.
- Có video? Lập tức phân tích lại.
- Rõ.
Đợi một khoảng thời gian chỉ chưa tới 5 phút nhưng Dương Tuấn Vũ cũng đứng ngồi không yên, đi đi lại lại trong phòng, nếu ai nhìn thấy hắn thì sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì xưa nay chưa có mấy việc khiến hắn phải có bộ dạng lo lắng thế này.
- Báo cáo, đã phân tích xong.
- Kết quả!
- Video không có bất cứ chỉnh sửa nào.
Dương Tuấn Vũ nhíu chặt mày, nếu Hope đã khẳng định như thế hắn cũng không cần tự động tay kiểm tra thuật toán điểm ảnh nữa, một vụ án thế này không tới mức sẽ bị động chân động tay bởi cao thủ công nghệ thông tin, mà kể cả cao thủ, muốn qua mặt Hope thì ngay cả Lau cũng không dám tự tin 100% có thể làm được. Bản thân cậu nhóc vẫn còn đang phải học hỏi Hope nhiều lắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...