Trong căn xưởng chế tạo mới với đầy đủ thiết bị theo yêu cầu của hắn, những thanh viên phụ trách rèn đang bận rộn công việc. Kẻ thì sửa mũ giáp, vũ khí cho các thành viên, người thì vắt óc suy nghĩ tìm cách cải tiến vũ khí của mình, không khí đầy mùi khói lửa cùng tiếng gõ rèn “đinh đinh đang đang” vang lên như bản hùng ca bất diệt.
Dương Tuấn Vũ bước vào mọi người đều cúi đầu chào, đây là lần đầu bọn họ nhìn thấy Boss bước vào căn phòng này. Bọn họ mới đầu chỉ cho rằng Boss tới tham quan nên còn có một tên trẻ tuổi nhiệt tình chào hỏi rồi dẫn hắn đi xem từng nơi, qua mỗi nơi lại tỉ mỉ giới thiệu về chức năng của các loại máy. Thi thoảng còn nói lên tâm đắc về thuật rèn của mình, nhìn Boss xoa cằm gật gù thì trong lòng không khỏi vui mừng kèm theo chút đắc ý.
Ai ai cũng nghĩ như vậy, chỉ tới khi họ thấy Boss cởi áo khoác treo lên giá, trên người chỉ mặc chiếc áo ba lỗ màu đen, bàn tay khởi động rồi rồi cầm lên cái kẹp lớn, gắp liên tục 6-7 loại nguyên liệu rồi ném vào lò rèn thì mới giật mình hướng tầm chú ý về phía Boss.
Những tay rèn ở đây đều là kẻ lão luyện nên khi nhìn thấy Boss ném lộn xộn một đám kim loại vào lò nung thì thầm thở dài lắc đầu nghĩ “Boss muốn nghịch chút cũng không nên lãng phí nguyên liệu thế chứ? Một khi đã lẫn lộn với nhau, muốn tách hỗn hợp đó ra là điều gần như không thể, hoặc nếu được cũng rất mất thời gian.
Như vậy chỗ nguyên liệu đấy coi như bỏ rồi, thật lãng phí mà.” Tuy vậy bọn họ cũng tò mò nhìn xem Boss định làm cái gì, nếu tìm hiểu được thứ mà ngài ấy muốn làm thì sẽ có cơ hội cho bọn họ thể hiện tài năng.
Mọi chuyện có lẽ vẫn sẽ tốt đẹp cho tới khi họ nhìn thấy Boss nhà mình đổ hỗn hợp kim loại nóng chảy ra khuôn, sau đó đợi hơi nguội, rồi bắt đầu, tay trái cầm kẹp giữ chắc khối hợp kim, tay phải cầm cây búa lớn giơ lên dứt khoát rồi nện xuống.
“Đinh đinh đinh đang đang đang…”
Một loại âm thanh vang lên cực kỳ mạnh mẽ lại có nhịp điệu kỳ dị, khối hợp kim tưởng chừng sẽ rất nhanh trở nên cứng rắn thì lại bị nện cho biến đổi hình dạng liên tục.
Các tạp chất được mạnh mẽ loại bỏ ra dưới dạng đốm lửa như pháo bông. Cứ như vậy, chỉ trong vòng chưa quá 10 phút, đại Boss đã rèn ra được một khối hợp kim có độ tinh khiết của từng loại nguyên liệu cực cao, đồng thời, độ hòa trộn rất đều, đều tới mức có cảm giác nó không phải là một hỗn hợp mà chỉ đơn thuần gồm một loại chất đặc biệt nào đó.
Tới lúc này, bọn họ mới giật mình kinh hãi, đôi tay lấm lem đen đuốc cứ ngây dại đưa lên dụi dụi mắt, dụi toét cả mắt thì mới chấp nhận đây là sự thật. Đại Boss thì ra là một siêu cấp đại tông sư nghề rèn, vậy mà bọn họ khi nãy còn nghĩ nọ nghĩ kia, sai, quá sai rồi.
Nhưng nối buồn dài chẳng tay gang, bọn họ rất nhanh bị thủ pháp tinh diệu của Boss hấp dẫn, say mê như điếu đổ rồi. Cả đám đều gác lại việc riêng của mình, nhao nhao tụ tập xung quanh xem hắn làm. Đừng có coi thường, việc được tận mắt nhìn thủ pháp của đại tông sư không phải là thứ có thể nhìn thấy thường ngày đâu, thậm chí cả đời cũng không nhìn thấy được.
Bởi vì, đối với bọn họ lúc trước, ai cũng coi mình là kẻ mạnh nhất trong nghề. Chỉ tới hiện tại, tất cả mới biết mình đúng là ếch ngồi đáy giếng, so với kỹ năng rèn của Boss, bọn họ chỉ dám gọi chú xưng cháu.
Dương Tuấn Vũ đương nhiên biết đám người này có ý định gì, nhưng hắn đã công khai thể hiện thủ pháp rèn trước mặt bọn họ thì cũng biết trước sự việc sẽ diễn ra như vậy. Nhưng hắn không có gì phải giấu cả, xem một vài lần để bọn họ có thêm kinh nghiệm quý báu khi rèn chính là ý định của hắn, những kẻ này đã đầu nhập cho tổ chức thì cũng nên có một chút phần thưởng hữu ích gì đó.
Đồng thời, hắn cũng tin rằng sau khi nhìn thấy thao tác của mình, bọn họ sẽ chính thức bị chôn chặt ở đây, bởi vì, một khi đã đam mê công việc gì mà có một ngày có cơ hội được nâng cao tay nghề, có thêm kỹ năng mới quý báu thì chắc chắn ai cũng muốn biết, muốn được dạy. Chính sự khao khát ấy sẽ giữ chặt bọn họ lại với tổ chức, chứ không phải chỉ dùng tiền mà làm được.
Dương Tuấn Vũ không giấu nghề là bởi vì hắn tin thủ pháp rèn là một chuyện, sự hiểu biết và cách điều phối nguyên liệu trong từng khâu thì lại là một chuyện khác. Nếu hắn không nói thì cho bọn họ quay phim lại xem đi xem lại cả trăm lần cũng không thể biết được bí mật trong đó.
Cả khối lớn bằng quả bóng hơi như thế, nhưng sau khi hắn tách chiết xong chỉ còn lại một khối nhỏ bằng nắm tay. Chỉ thế cũng đủ biết sự khắt khe của việc chế tạo này cao tới mức nào.
Dương Tuấn Vũ sau khi tinh chế xong thì cho vào lò nung thêm một lần khiến khối cầu mềm ra, rồi hắn lại gõ dẹt xuống, dùng kìm cực nhanh cắt ra 62 mảnh nhỏ.
Tiếp đến, hắn vào kho lấy thêm một số nguyên liệu khác, rồi bắt đầu ngồi xuống đeo kính chống lóa và chống mạt kim loại nhỏ li ti bắn vào mắt, rồi dùng máy hàn cắt loại siêu nhỏ.
Gò, hàn, xì, cuốn cuốn, cắt cắt,… và rồi, sau hơn 30 phút đồng hồ, hắn mới tháo kính bảo vệ mắt ra, sau đó, cầm lên tay một khối nhỏ bằng một cái móng tay, cỡ khoảng 0,5x1cm ngắm nghía một hồi, đầu lúc gật lúc lắc.
- Cậu mang cái bòng đèn và dây dẫn lại đây.
Dương Tuấn Vũ nhìn cậu thanh niên đã dẫn mình đi “thăm quan” nhà xưởng rồi ra lệnh.
Cậu nhóc rất nhanh quanh lại với hơn chục loại bóng đèn, từ sợi đốt tới đèn compact, đèn huỳnh quang … đủ cả. Dây dẫn cũng loại lớn nhỏ đều rất đa dạng phong phú.
Dương Tuấn Vũ hơi ngạc nhiên về độ nhạy bén và được việc của tên này, hắn hỏi:
- Nhóc tên gì?
- Tôi tên Duy Khánh thưa ngài.
Nghe lão đại hỏi tên, Duy Khánh trong lòng vui mừng như điên, nhưng niềm vui ấy mạnh mẽ được thắp lên nhưng cũng mạnh mẽ vụt tắt, bởi vì lão đại ngoài hỏi tên hắn ra cũng không nói thêm gì nữa mà lại tiếp tục chăm chú vào công việc của mình.
Còn những người khác đã quá quen với việc tên Duy Khánh này thường xuyên bép xép lấy lòng lãnh đạo rồi, mới đầu họ còn chán ghét, nhưng nhiều lần quá cũng thành quen. Lần này thấy hắn bị bơ, bọn họ không khỏi trong lòng có chút hả dạ.
Tuy vậy, sự chú ý của bọn họ lập tức bị rút ra khỏi sự việc thoáng qua vừa rồi, bởi vì thứ chỉ bé bằng cái móng tay út này thế mà lại là một loại nguồn phát điện, mà hiệu năng của nó không hề kèm mà ngược lại, nó chạy vô cùng tốt, ánh đèn phát ra đủ sáng, đủ công suất tối đa.
Sau khi thử thêm vào hơn chục loại đèn và dây dẫn khác nhau, mẩu nhỏ ấy vẫn còn tiếp tục duy trì phát sáng như ban đầu. Ai cũng hoài nghi về nhân sinh, rõ ràng những thứ lão đại sử dụng chỉ là mấy thanh kim loại chẳng phải quý hiếm gì, vậy mà sau hơn 3 tiếng làm từ A tới Z, Boss đã cho ra 62 quả pin nhỏ nhưng công suất lại rất khiếp người.
Ngoài viên pin đầu có chút lỗi lầm chỉ chạy được 6 tiếng khi lắp với 10 chiếc đen với độ sáng mạnh nhất, thì những viên pin sau đều phát sáng liên tục không nghỉ mà phải cần tới suốt 10 giờ 15 phút mới hết được một quả. Thứ này thực sự quá trâu bò rồi.
Tuy vậy, lão đại lại ném tất cả vào sọt rác, dường như thứ này chưa thể khiến hắn hài lòng.
Bọn họ chỉ là người ngoài cuộc nên không biết diễn biến cụ thể bên trong, chỉ có bản thân Dương Tuấn Vũ mới biết thứ mình làm ra còn chưa đạt được 5% công năng của loại siêu tụ mới do hắn nghĩ ra khi kết hợp kiến thức từ mảnh lập phương với công nghệ chế tạo siêu tụ mạnh nhất của thế kỷ 22. Rõ ràng, dù gần hai trăm năm sau bọn họ vẫn chưa thực sự tiếp cận được với trình độ khoa học từ mảnh nhỏ này đem lại.
Theo tính toán của Dương Tuấn Vũ hắn, chiếc siêu tụ điện thế hệ mới sẽ có tên TT Super Power Cell này sẽ phải đạt được kích thước 0,5x0,5 cm, cùng với đó là thời gian chiếu sáng cực mạnh, với 10 chiếc bóng đèn cao áp với tổng công suất 2500W này thì nó phải chiếu sáng liên tục được 222 giờ. Tức là gấp ít nhất 22 lần so với hiện tại.
Hắn ngồi nghĩ một hồi cuối cùng cũng tìm ra một số chỗ chưa hợp lý, cứ như thế, hết làm rồi lại sửa, hết sửa rồi lại loại bỏ, cuối cùng dự tính bay vào Khánh Hóa bị chậm lại vài ngày, bởi vì sau hơn 1 tuần chỉ ăn với làm việc, Dương Tuấn Vũ hắn mới làm ra được loại thiết bị siêu cấp này.
Dù có mệt mỏi tới mức nào thì khi chứng kiến thành quả vượt trội mà siêu tụ đem lại cũng đều lập tức tan biến hoàn toàn. Và tất nhiên, trong khi hắn vui mừng cười ha hả thì đám xung quanh đều vô cùng khiếp sợ. Bọn họ vậy mà trong suốt hơn một tuần được tận mắt chứng kiến sự ra đời của một loại thiết bị siêu cấp bá đạo.
Ai cũng than thở không thôi, tới giờ họ mới biết thế nào là điên cuồng làm việc không biết mệt, lão đại của họ vậy mà có thể suốt gần chục ngày ngoài sinh hoạt cá nhân tối thiểu thì gần như đều hết rèn lại rèn, không rèn lại cắt, lại mài dũa, hàn xì và nối...
Thật sự kinh dị!
Bọn họ tự hổ thẹn nhận không bằng, trước nay vào đây ai cũng so kè nhau xem ai hơn ai, bởi vì lúc còn làm việc bên ngoài ai cũng được coi là kẻ rất xuất sắc trong ngành nghề. Nhưng sau gần 10 ngày này, bọn họ đều không còn có chút ý thức so tài nào nữa bởi vì toàn bộ mọi phương diện họ tự nhân không bằng lão đại – người đáng lẽ vốn không gần khói lửa lò rèn, thế mà hóa ra lại là một đại tông sư, đại trí tuệ hàng thật giá thật.
Được đi theo người này, bọn họ có chết không hối tiếc. Đừng tưởng họ chỉ nói cho vui, mà tất cả đều là sự thật, trong vòng gần mười ngày qua ai cũng đều được lão đại “thầm” dạy bảo không ít kỹ năng đặc biệt trong nghề, ai cũng ít nhiều giành được lợi ích rõ ràng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...