Hoàng Phi Hồng đứng bên cạnh Vân Tú nhìn Yên Vũ (biệt hiệu của Mai Tuyết Yên) lần lượt hoàn thành vượt mức các bài thi mà lòng như lửa đốt. Không phải hắn lo lắng, mà là cảm giác muốn đuổi kịp, thậm chí là vượt qua được kẻ được gắn với biệt danh là “thiên tài võ thuật” này. Đôi tay cuốn vải trắng đang nắm chặt lại vì phấn khích.
Vân Tú khẽ cười, cô tất nhiên nhận ra được ý chí của Hoàng Phi Hồng, trong lòng thầm gật gù, hai đứa nhóc này đúng là làm cô đủ kinh ngạc. Một người thiên tài làm chơi ăn thật, một đứa điên cuồng, liều mạng luyện tập bất kể ngày đêm. Hai thái cực hoàn toàn khác nhau nhưng lại hỗ trợ nhau, đồng thời cũng là động lực cạnh tranh nhau, cùng nhau tiến bước.
Lứa tuổi tương đồng, tính hiếu chiến sẽ cao hơn. Đây cũng là lý do cô để lại thế hệ máy số 1 trong căn cứ cũ cho bọn chúng tập riêng. Chứ ngay từ đầu, đã tập cùng mấy con quái vật già đời kia thì chỉ sợ ý chí, quyết tâm sẽ không được đẩy lên cao nhất.
Không thể không nói, nước đi này của cô rất thành công.
Nhìn Hoàng Phi Hồng làm bài test, cả Vân Tú cùng Tuyết Yên đều giật mình.
Tuyết Yên lau mồ hôi lạnh, cô sợ hãi than:
- Cậu ta thực sự đang làm test chứ không phải đang liều mạng?
Vân Tú ánh mắt nghiêm trọng, đây chính là mỗi bước đều đặt toàn bộ sinh mạng vào mà làm a. Cô quay sang nhìn Tuyết Yên, trong lòng đã có một nhận định: Thiên tài có thể nhanh chóng trở lên vượt trội, nhưng tinh thần sẽ luôn tồn tại điểm kiêu ngạo, đây chính là điểm yếu chí mạng. Trong khi đó, những kẻ luôn làm mọi việc bằng toàn bộ khả năng, dù thiên phú không cao, nhưng trong những trận chiến sinh tử, khả năng tìm sự sống trong cõi chết của kẻ liều sẽ cao hơn hẳn.
Tuyết Yên tất nhiên biết mình có thiên phú hơn người thường, nhưng cô chưa bao giờ nhận định mình là kẻ làm chơi ăn thật, minh chứng là cô luôn dành thời gian để luyện tập. Cô nhận ra điểm yếu chí mạng của mình chính là vẫn còn yếu đuối khi gặp cảnh chiến đấu máu me.
Điển hình như tối hôm đó, ở tại quán bar 29-4, cô đã rất sợ hãi, sau đó là tâm lý ỷ lại vào anh trai cũng như mọi người xung quanh. Nếu cô không thể sửa được điều đó thì sau này chẳng những không thể giúp anh mình được thứ gì mà còn trở thành gánh nặng của anh và người thân.
Tập luyện cùng cậu nhóc Phi Hồng này khiến cô nhận ra được nhiều thứ, nhất là tinh thần quật cường không bao giờ chịu lùi bước. Nếu không phải có hắn cùng luyện tập, thì giờ này thành tích của cô dù đủ vượt qua bài test nhưng không thể vượt trội hơn nhiều thế.
Quay trở lại với Hoàng Phi Hồng, thành tích của hắn chỉ đủ để vượt qua bài test, nhưng như thế đã là đủ rồi, so với thời gian Dương Tuấn Vũ và Vân Tú dùng hơn nửa năm mới hoàn thành được bài test thì kết quả này đã rất đáng khen ngợi.
Tuyết Yên mang theo túi đồ, bên trong có chai nước, khăn trắng, bông băng gạc, cồn, oxy già, rồi đưa cho hắn.
Hoàng Phi Hồng có lẽ cũng đã quen với sự tử tế của cô gái này, hắn gật đầu, dù ít lời nhưng vẫn
thật tâm nói:
- Cảm ơn.
Tuyết Yên gật đầu coi như nhận lời cảm ơn, cô nói:
- Cậu đã làm rất tốt.
Hoàng Phi Hồng biết cô nói lời khích lệ cũng chỉ cười trừ, hắn hiểu khoảng cách giữa hai người không phải ngày một ngày hai có thể san lấp được. Thiên tài vốn đã có xuất phát điểm cao hơn hẳn người khác, mà thiên tài còn đi kèm với chăm chỉ, cố gắng thì khó có người nào đuổi kịp. Dù vậy, hắn vẫn coi cô là mục tiêu để vượt qua đầu tiên. Nếu không thể, hắn đừng mong có ngày chiến thắng được các đồng đội trong căn cứ, và đặc biệt là Boss.
Vân Tú nháy nháy mắt với Tuyết Yên, trong lòng cô thật sự mong cô em chồng này sớm tìm được người yêu thương, đó cũng là một nguyên nhân cô để hai người ở lại căn cứ này luyện tập.
Nhưng đáp lại cô chỉ là ánh mắt trong suốt của cả hai, suốt mấy tháng, dường như không khiến cả hai nảy sinh chút tình cảm nam nữ nào. Nếu có, phải chăng đó chỉ là tình đồng đội, sự ganh đua lẫn nhau mà thôi.
Cô cảm thấy thực sự lo lắng cho Tuyết Yên, bởi vì cô lớn lên bên cạnh một người tài giỏi, xuất sắc như anh trai mình thì thật khó có thể tìm được ai bằng hoặc hơn hắn. Dù sao, người ta thường nói, em gái chọn chồng thường có một số đặc điểm giống anh trai – người luôn là thần tượng trong lòng nó.
Tuyết Yên không ngốc, cô biết ý định của chị dâu, cái mũi nhỏ nhăn nhăn hếch lên, đồng thời cũng chuyển tới chị một ánh mắt trách cứ. Cô sẽ tự tìm được người trong lòng mình. Chỉ là thời điểm hiện tại chưa phải lúc mà thôi.
Vân Tú cười dịu dàng, cô cũng chỉ thử gán ghép chút thôi, nếu được thì tốt, nếu không được cũng chẳng sao.
Sau khi Hoàng Phi Hồng nghỉ ngơi một lúc, Vân Tú công bố kết quả:
- Yên Vũ hoàn thành bài thi vượt mức 250%. Đủ điều kiện chuyển sang bài tập tiếp theo. Tuy vậy, thành tích cao không có người vượt trội hơn người khác, em còn cần học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm và kỹ xảo chiến đấu nữa. Điểm này, Quyền Vương làm tốt hơn em không ít. Hai đứa chịu khó trao đổi với nhau nhé.
- Còn Hoàng Phi Hồng, chúc mừng cậu đã hoàn thành bài kiểm tra, cậu cũng như Yên Vũ, bắt đầu từ tuần sau có thể tập luyện thế hệ máy thứ 2. Tôi sẽ lắp mới thế hệ máy thứ 2 tại đây để tiện cho hai người tập luyện. Đợi khi Hoàng Phi Hồng tốt nghiệp cấp 3 vào mấy tháng tới, hai người sẽ phải tới căn cứ ở Yên Phú để tập luyện.
Đã rõ chưa?
- Đã rõ.
Cả hai cùng nghiêm giọng hô lớn đầy vui mừng.
- Tốt lắm. Đợi khi hai người tới căn cứ mới, ở đó sẽ có các bậc tiền bối đi trước chỉ lối cho, Hoàng Phi Hồng, cậu nên gặp DG để nhận được một số kỹ thuật chữa thương nhanh chóng nhất. Cậu cố gắng là tốt, nhưng đừng để những vết thương nhỏ xử trí không tốt rồi tích lũy lâu ngày sẽ làm ảnh hưởng tới việc luyện võ sau này. Hiểu chưa?
Hoàng Phi Hồng gật đầu:
- Cảm ơn chị Elise.
- Được rồi, cả hai cùng về nghỉ ngơi đi, hai ngày nữa có máy, cả hai sẽ quay lại đây luyện tập.
Đợi Hoàng Phi Hồng rời đi, Tuyết Yên ôm chầm lấy Vân Tú, cô cười vui vẻ nói:
- Chị thật ra dáng nữ vương nha.
- Nhóc con. Lại trêu chị rồi.
- Hì hì. Không biết bao giờ em mới luyện tập được đến cảnh giới của chị hiện tại a.
- Đừng nôn nóng, việc tập võ cần đi bước nào chắc bước đó. Mặc dù thiên phú của em rất tốt, nhưng càng về sau càng khó khăn hơn, thiên tài cũng cần chăm chỉ luyện tập đó.
- Em hiểu mà. Mà em cũng chẳng dám nhận danh thiên tài gì đâu. Chỉ mong sau này có thể giúp đỡ mọi người và anh trai là em vui rồi.
- Ngày đấy rồi sẽ tới thôi. Anh trai em đúng là hiện tại vạn việc cuốn thân, chẳng có thời gian nghỉ, nếu có người chia sẽ được phần nào gánh nặng với anh ấy thì tốt.
- Chị cũng rất bận rộn mà. Nếu không có chị, anh trai cũng chẳng yên tâm mà làm việc khác. Chị là người không thể thay thế được trong lòng anh ấy. Nếu em là nam nhân, em cũng yêu chị chết mất thôi. Cả ngày ngồi ngắm mỹ nhân cũng được nha.
- Nghịch ngợm. Chị cũng già rồi, chẳng biết sau này anh ấy có yêu thương chị không nữa. Một người đàn ông xuất sắc vơ một nắm là đầy mỹ nhân trẻ đẹp vào tay. Ài.
- Chị đừng lo. Nếu anh trai em dám bỏ rơi chị em sẽ từ mặt anh ấy luôn. Hừ. Chị của em là không thể thay thế.
- Chị thấy hai anh em nhà em chỉ được cái dẻo mỏ, giỏi nịnh thôi. Khuya rồi. Em về trước đi.
Tuyết Yên nhìn thấy thoáng qua nét buồn trong mắt Vân Tú, cô khoác tay chị nhẹ giọng nói:
- Em đi cùng chị qua thăm chị ấy.
Vân Tú gật đầu cũng không nói thêm điều gì.
Cả hai người mở phòng lạnh, mặc bộ quần áo bảo hộ, rồi đứng yên lặng nhìn vào buồng thủy tinh trước mặt.
Bên trong là một cô gái xinh đẹp, mặc dù da dẻ đã nhăn nheo, tóc có bạc trắng nhưng nét đẹp vẫn khiến người nhìn khó rời mắt.
Gương mặt trắng bệch, cả người chẳng có lấy một chút sức sống, cô … đang chìm vào giấy ngủ lạnh lẽo bên trong buồng Ni tơ lỏng.
Vân Tú nắm chặt tay rồi thở dài một hơi, ánh mắt phức tạp nhìn vào cô gái đang ngủ, giọng thì thào nói:
- Chị cố gắng lên, anh ấy nhất định sẽ tìm được cách chữa bệnh cho chị.
Tuyết Yên hết nhìn Flora lại nhìn chị dâu, trong lòng ngổn ngang trăm mối, hai người này, một là chị dâu chính thức, một là … chị dâu khác. Cô nhiều lúc tự hỏi mình, nếu người đàn ông mình có người con gái khác bên ngoài, dù hắn có thực lòng yêu thương và chăm sóc cho mình, thì cô có thể chấp nhận được không?
Đặt mình vào hoàn cảnh như vậy, Tuyết Yên mới nhận ra được chị Vân Tú thực sự vô cùng cực khổ, dù chấp nhận đi nữa, trong lòng vẫn luôn có thứ gì đó nặng trĩu. Chị dâu … thực kiên cường và có lòng bao dung hơn bất cứ ai khác.
Tới giờ, cô cũng chẳng trách ai được, ba người bọn họ vốn đã xác định kiếp này số mệnh đã gắn chặt với nhau rồi. Mọi chuyện đã quá trễ để quay lại được như xưa.
Anh trai mặc dù có được hai mỹ nhân xinh đẹp, nhưng điều này càng khiến trách nhiệm và khó khăn trong cuộc sống càng thêm nặng. Ai bảo tham lam, dám làm phải dám chịu hậu quả.
Tuyết Yên thở dài.
Sau một lúc, cả hai người quay về nhà, quãng thời gian này, thực sự là không dễ dàng gì.
Vân Tú quả là một cô gái kiên cường, cô một khi đã quyết định chấp nhận sự tồn tại của Flora thì cũng không hối hận. Chút thoáng buồn đã trôi qua nhanh chóng, cô hiểu hiện tại mình cần làm gì,
sống đôi khi không nên quá tham lam và ích kỷ.
Việc quan trọng nhất hiện tại là cố gắng tập luyện và giúp anh ấy phát triển Thịnh Thế ngày càng giàu mạnh.
Thành tích hiện tại đã rất vang dội, nhưng cô thấy vẫn còn chưa đủ. Đối với mọi người, đây có thể là thời điểm đỉnh cao của Thịnh Thế, nhưng cô hiểu, bọn họ giờ mới chỉ là bước đầu trên con đường xây dựng đế chế kinh tế số 1 thế giới mà thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...