Hắn nhìn ra được sự cừu hận vô cùng lớn trong lòng cô, vì thế, thay vì để cô ở đây ngây ngốc, hắn cuối cùng cũng quyết định mang cô đi theo, cứ lúc rảnh rỗi lại dạy cô các kỹ xảo chiến đấu. Và tư chất tập võ của cô đúng là cực tốt, chỉ trong vòng 2 năm hắn đã không còn gì dạy cô, tình trạng trò giỏi hơn thầy ngày càng rõ ràng.
Trong khi hắn luyện tập suốt từ 6 tuổi tới giờ là 18 tuổi, suốt 12 năm không bằng 2 năm của cô nhóc. Điều này hắn cũng rõ ràng, bản thân mình từ bé đã được coi là tố chất không cao, đi theo võ học sẽ không thành tài được. Nhưng hắn vẫn bất chấp, chăm chỉ mỗi ngày tập luyện không ngừng nghỉ.
Rồi dẫn dần hắn nhận ra, ưu thế của mình không nằm ở võ học mà nằm ở tố chất lãnh đạo, khả năng chỉ huy cùng với mưu lược, tính toán.
Và cuối cùng cũng tới lúc Flora không tốn bao nhiêu sức liền dễ dàng đánh gục hắn và cô cũng đã tìm được manh mối của đám người đã sát hại gia tộc cô.
Raymond dẫn theo Flora cùng nhân thủ của mình, tính toán mưu kế, cuối cùng một mẻ giết được đám người này, thì ra là một đám sát thủ cấp C, gồm 10 người. Sau khi giết chúng, Flora còn moi được từ miệng tên thủ lĩnh một tin tức, đó là hơn 9 năm trước, có một gia tộc tên Luis đã thuê bọn họ giết gia tộc Lorraine.
Flora căm phẫn trong một đêm tự mình giết sạch cả gia tộc Luis ở quận Saint-Quentin, khi đó đã tạo nên một cơn rúng động suốt nhiều năm ở Pháp.
Raymond sau đó đã đề cập tới việc Flora nên dừng lại, một cô gái xinh đẹp như cô không nên hai tay nhuốm máu, lấy chồng sinh con và hưởng thụ cuộc sống êm đềm như cha mẹ cô mới là tốt.
Nhưng Flora khiến hắn bất ngờ khi muốn được đi theo làm phụ tá cho hắn, đuổi mãi không đi, một phần cũng vì bản thân trong 6 năm cũng coi cô như em gái của mình nên hắn bất đắc dĩ đồng ý.
Flora khi đó đã rất vui mừng, cô cũng đồng ý chủ yếu ở phía sau làm nhiệm vụ trị thương và phụ giúp trong mỗi trận chiến.
Cuộc sống tự do như vậy chẳng được bao lâu, khi mà ông nội của Raymond, thân là một người tướng quân vĩ đại trong quân đội Pháp, khi về già ông liền bắt hắn theo nghiệp, tiếp tục sự nghiệp bảo vệ nước Pháp.
Raymond tuy bình thường rất ương bướng nhưng trước mặt ông nội lại hết sức vâng lời, ông nói vậy hắn cũng không ngại đăng ký gia nhập quân đội. Không cần sự giới thiệu của ông, chỉ trong vòng 1 năm hắn đã lọt vào bị trí trung tâm của trung đoàn, 2 năm làm lãnh đạo của quân đoàn thủy quân lục chiến, giành được rất nhiều chiến tích.
Cuối cùng, trong một lần hội đàm quân đội liên quốc gia, cao tầng Tổ chức Hiệp ước Bắc Đại Tây Dương (NATO) đã nhìn trúng hắn, không chỉ vì năng lực chiến đấu hạng nhất mà chủ yếu bởi vì bộ não chỉ huy sắc bén của hắn.
Hắn từ chối yêu cầu được thăng cấp Đại Tá mà tự thân đi từ lính hạng bét đi lên, trong 3 năm liền giành được chức Đại Tá của một tổ chức liên hợp rất nhiều quốc gia. Lúc đã 34 tuổi được phong hàm Đại Tá và được coi là Đại Tá trẻ nhất của tổ chức NATO.
Đó cũng là thời gian mấy năm trước Dương Tuấn Vũ gặp lần đầu, hiện tại, sau 3 năm, hắn đã được thăng lên chức Thiếu Tướng. Nhiều cao tầng đều nói nếu hắn ngay từ khi vào nhận chức Đại tá thì chỉ sợ hiện tại đã là Thượng tướng rồi. Với tài năng lãnh đạo, hắn đã giúp NATO trở thành mũi nhọn hàng đầu của quân đội thế giới. Có quốc gia nào nghe cái danh NATO mà không phải kiêng dè mấy phần.
Nhưng cũng chính thời gian đó, Flora cũng không ở lại gia đình như Raymond sắp xếp, cô quyết định rời đi. Anh tuy có thể vào NATO, nhưng cô thì không thích sống gò bó trong quân đội. Flora tự mở một công ty, sau đó, qua nhiều lần trùng hợp đã gặp được Katherine, Mystic, Alethea, Leo, Doris, Stranger, Ryder và cuối cùng còn kéo thêm cả Raymond gia nhập để từ đó lập lên nhóm The Night.
Raymond có ân với cô rất lớn, lại là người chăm sóc, bảo vệ và dạy dỗ cô trong quãng thời gian khó khăn nhất của cuộc đời, cô nợ anh quá nhiều. Vì lẽ đó, khi chứng kiến Raymond muốn liều mạng ở lại cản đường để cô an toàn rời đi, Flora mới nhân cơ hội anh không để ý mà trói lại, dùng hạt giống Iga ( rễ một loài cây được Flora nuôi dưỡng, có khả năng di chuyển như độn thổ) cưỡng ép di chuyển hắn đi, còn cô ở lại thiêu đốt sinh mệnh lực dùng Lục Hỏa Sát Hồn để diệt kẻ địch.
Nhưng theo lời tên hắn y nhân này nói, hắn mới là người cứu cô đi và kết liễu tên giáo chủ kia, điều này chứng tỏ hắn đã phát hiện và lùi ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của Lục Hỏa Sát Hồn. Và rồi khi một nửa Tâm Diệp được Tuấn Vũ cứu sống, cái mạng này của cô được giữ lại, với thủ đoạn tàn nhẫn của tên giáo chủ đó, nhất định hắn sẽ khiến cô sống không bằng chết. Và ác mộng khi nãy vẫn đang ám ảnh cô kia biết đâu lại thực sự xảy ra chứ không phải chỉ là một giấc mơ.
Nghĩ tới đó, Flora không khỏi hướng tới cảm ơn kẻ lạ mặt này thêm một lần:
- Cảm ơn anh.
- Vì?
- Đã cứu tôi.
- Khi nãy chẳng phải tôi đã nói …
- Nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn.
Hắc y nhân nhún vai bất đắc dĩ:
- Được rồi, tùy cô. Tranh thủ hồi phục đi, sáng mai cô tiếp tục tự sinh tự diệt. Sống hay chết phải do chính cô tranh thủ rồi.
Flora lắc đầu:
- Tôi tự biết tình hình bản thân mình, muốn hồi phục không cần nửa năm là không thể. Tôi đã sử dụng cấm thuật, hiện giờ sinh lực đã gần cạn, thọ mệnh cũng sắp tan, thêm chút thời gian ngồi ngây ngốc chi bằng ngồi nói với anh vài câu cho đỡ cô đơn.
Thấy hắn không nói gì mà chỉ im lặng, Flora coi như hắn đồng ý, suy nghĩ thông suốt nhiều vấn đề, Flora bắt đầu tò mò muốn biết về tên này một chút. Một kẻ có thể dễ dàng giết chết một giáo chủ của tổ chức Quỷ Satan thì chiến lực chắc chắn cực mạnh.
Ngay là lúc cô cường thịnh nhất chỉ sợ không dám nói dễ dàng giết được tên giáo chủ đó, trừ khi là sử dụng kỹ năng chiến đấu mà Raymond dạy, nếu không, chỉ với khả năng điều khiển thực vật là không đủ. Nhưng ngay cả thế, cô cũng cảm giác kẻ này có sức mạnh thậm chí vượt trội hơn cô nhiều.
Tuy thời gian lăn lộn giang hồ chưa quá lâu, nhưng những kẻ có sức chiến đấu bá đạo như thế cô cũng biết một hai. Thế nhưng khi nhìn vào trang phục và phong cách của kẻ này cô thực sự không nghĩ ra được hắn tới từ nơi nào.
Cô tò mò hỏi:
- Anh tên là gì? Anh tới đây là vì “báu vật” kia sao? Nếu vậy, không nhanh đi lấy là không có phần đâu.
Cô cũng chỉ hỏi bâng quơ, không dồn quá nhiều hy vọng, nhưng tên này đúng là khiến cô bối rối, hắn thực sự trả lời rất rõ ràng.
- Black. Hân hạnh được gặp cô.
- Ồ. Tôi, Flora. Rất cảm ơn vì sự giúp đỡ của anh.
- Tới Nam Cực lạnh lẽo này tất nhiên là vì thứ đó rồi. Nói đúng ra, tôi và nhóm của mình chính là một trong những người đầu tiên tới Nam Cực làm nhiệm vụ, chỉ là không ngờ phát hiện “báu vật”, cuối cùng, từ điều tra tin tức chuyển thành một hồi tranh cướp.
Nói thật, thứ kia đối với mấy người là báu vật nhưng tôi thực sự không có tí hứng thú nào. Nếu không phải sợ lão già kia càm nhàm, tôi đã về nhà quản lý sòng bạc của mình rồi. Thức ăn ngon, mỹ nữ chân dài, cái gì cũng có, còn ở đây lạnh lẽo, chém chém giết giết, vô vị.
Flora cạn lời, cô rất hiểu “báu vật” kia là cái đồ đạc gì, có bao nhiêu sức ảnh hưởng, nó là một khối lập phương kỳ quái, nhưng ngay cả khi chưa tiếp cận, nguồn sức mạnh kinh khủng đã từ đó phát tán ra khiến tất cả đều bị hấp dẫn.
Cụ thể chưa biết là gì, dùng thế nào, nhưng nếu lọt vào quân đội hoặc một tổ chức nào đó trong vòng vài năm, chỉ sợ lúc đó cán cân sức mạnh trên bản đồ thế giới rất có thể phải thay đổi.
Sự ảnh hưởng của nó lớn như vậy, các lão đại của các nước, các tổ chức đều ngày đêm đỏ mắt, thế mà tên này đối với nó một chút cảm giác cũng không có.
Cô trợn mắt khinh bỉ:
- Nối dối không biết ngượng.
Hắc nhân nghe thấy thế thì sửng sốt, hắn gãi gãi đầu nhưng chỉ nghe tiếc xoạt xoạt do giáp tay cọ
cọ vào giáp mũ tạo ra, nhìn rất ngây ngô.
- Làm sao để cô mới tin?
- Thôi, không nói chuyện này nữa.
- Không được, Black tôi xưa nay làm gì cũng phải đến nơi đến chốn, cô không tin cũng phải tin. Ý
tôi không phải là cưỡng ép cô tin … Ài, thật là rắc rối. Được rồi, cô đã nhìn thấy cái được gọi là báu vật kia chưa?
Flora cũng không giấu giếm, cô gật đầu:
- Đã nhìn qua.
- Thế tốt. Đợi chút.
Flora thấy hắn sờ sờ, lục lục trên người thì không khỏi kỳ quái, cuối cùng trước sự ngỡ ngàng há hốc mồm của cô, hắn lấy ra một khối lập phương bằng nắm tay đang được đựng trong một cái lồng kính.
Black đắc ý giơ giơ, lắc lư cái lồng nói:
- Tin chưa?
Nhưng Flora còn ngây người chưa kịp trả lời thì hắn lại nhanh tay rút ra con dao, một luồng Ki hắc ám nuốt chửng lấy con dao sáng choang làm nó đen ngòm. Dưới tốc độ nhanh không tưởng, hắn mở cái lồng cắt phăng ra một khối như cắt miếng đậu hũ rồi nhét vào một cái lồng kính nhỏ hơn và lập tức đóng hai cái lồng lại gần như cùng lúc.
- Đỡ lấy.
Flora vô thức giơ tay ra đỡ lấy cái lồng kính nhỏ, đôi mắt ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mãi một lúc sau, cô mới lắp bắp:
- Anh … anh lại thực sự cướp được tất cả.
Black cười hắc hắc lắc đầu:
- Không. Tôi chỉ cướp đi một phần, ừm, có chút lớn một chút.
Flora đầu lắc như trống:
- Không thể nào, tôi rõ ràng không nhìn sai, nó chỉ có kích thước bằng cái anh đang cầm.
Black cất con dao vào bao, hắn tung tung cái lồng rồi nói:
- Đó là khi nãy, bây giờ chẳng phải một khối nhỏ đang nằm trong tay cô sao?
Flora ngẩn ra, nhìn xuống tay mình, đầu óc nhanh chóng tua lại hình ảnh khi nãy, càng nhớ lại cô
lại càng kinh dị.
- Anh thực sự cắt nó dễ như vậy?
Black tỏ vẻ không hiểu:
- Nó vốn rất mềm, rất dễ cắt a.
Cô nhìn hắn như nhìn thấy quỷ. Nếu nó thực sự dễ dàng cắt và mang đi như vậy thì chỉ sợ tất cả mấy trăm người không bị vây lại trong cái hang tìm mọi cách để chặt chém hoặc khuôn vác nó mang đi rồi. Tên này nào chỉ mạnh bình thường, hắn mạnh tới mức biến thái. Kẻ này … rốt cuộc là ai. Mà khoan, hắn cắt … ra làm gì vậy?
- Anh … anh sao lại cắt nó ra. Mau hợp lại.
Black lắc đầu, tay đã nhanh chóng cất đi cái lồng kính từ lúc nào, cũng không biết hắn cất ở đâu, từ tốn hắn nói:
- Cho cô.
- Cho tôi?
Flora cứ nghĩ mình giờ mới là đang mơ thật, cô cấu véo thật mạnh vào cánh tay làm nó tím cả lên, nhưng nỗi đau không làm cô tỉnh ra mà ngược lại càng là ngây người. Thứ quý giá như vậy, hắn nói cho liền cho. Tên này … thần kinh có vấn đề sao?
- Tại sao?
Cô vô thức hỏi.
Hắn tùy ý nói:
- Gặp là có duyên. Nếu cô còn sống mang nó ra khỏi đây thì biết đâu từ đó có thể tìm ra cách phục hồi lại nguồn sinh mệnh.
- Anh …
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...