Bỗng Khí Linh Độc Long rung lên một trận, thông qua kết nối, Dương Tuấn Vũ cảm giác nó đang muốn nói “rất đói”. Hắn lúc đầu còn tưởng mình “nghe” lầm, nhưng sau mấy lần tín hiệu truyền tới, hắn xác định điều này là thật. Trong lòng không khỏi cổ quái.
- Triệu Cơ, khí linh thì ăn cái gì? Nó cũng biết đói sao?
- Biết đói? … ừm. Đúng là có cái loại này. Nhưng Khí linh chung quy cũng từ trời đất mà thành, nguyên liệu làm nó chẳng phải cũng lấy từ quặng tự nhiên sao? Nó sẽ có khả năng tự hấp thu. Nên việc đói đích xác là khá hiếm khi. Tuy vậy, vẫn có một số loại khí linh đặc biệt, thi thoảng “kêu đói”, nhưng lúc như thế đích xác nó cần “ăn”.
- Ăn cái gì?
- Thì nó bản chất vốn là kim loại quý, hoặc đá năng lượng nên tất nhiên nó ăn hai thứ này rồi. Tuy vậy, việc ăn đá năng lượng hầu như không xảy ra, bởi vì dù sao đá năng lượng cũng thuộc hàng đại boss trong các loại đá. Nếu dùng nó chế tạo một loại trang bị, hoặc vũ khí thì nó cũng có khả năng sản sinh ra khí linh. Điều đó có thể nói, Khí linh thường chỉ ăn sắt, ăn đá thường chứ không ăn được đá năng lượng.
Dương Tuấn Vũ nghe cô giải thích như thế thì cũng gật gù, nhưng hắn nhanh chóng cảm thấy không đúng:
- Thế khi nãy rõ ràng nó hút cạn mấy mảnh đá Ngũ sắc, em cũng thấy chứ?
- Vâng.
Triệu Cơ không khỏi trầm tư, một lúc sau cô nói:
- Đúng vậy, hầu hết Khí linh chỉ ăn kim loại quý thôi, nhưng cũng có một vài cá biệt. Như thanh Đại Hoàng Kiếm của Đại Giáo Hoàng Frank-X, nó cũng ăn đá năng lượng khác, thậm chí là các khí linh cấp độ thấp hơn. Đây là điểm đặc dị của thanh kiếm này, việc ăn này còn giúp thanh Đại Hoàng thăng cấp.
Nghe nói mới đầu nó cũng chỉ là một thanh Hạ Phẩm Chiến Tướng, sau đó tăng dần cấp, ngay trước khi em gửi đi, thanh kiếm này đã đạt cấp độ Thượng Phẩm Quân Chủ sắp đột phá lên Cực Phẩm Quân Chủ.
Dương Tuấn Vũ nghe thế không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nói như vậy thanh kiếm kia chẳng phải sắp đạt cấp độ cao nhất Đế Hoàng sao?
Nhưng cái gọi là “con nhà người ta” thường không thể với tới, hắn cũng lắc đầu bỏ qua suy nghĩ này, rồi tiến hành theo lời Triệu Cơ, trọc trọc thanh thương vào các khối kim loại còn thừa.
Một màn khó tin xảy ra, Độc Long thực sự hút cạn tinh chất từng khối kim loại cao cấp này vô cùng nhanh chóng, cứ như kiểu nó là tên ăn mày sắp chết đói gặp được cao lương mỹ vị vậy.
Các khối kim loại sau khi bị hút cạn liền hóa thành bột phấn, tan vỡ trong không gian. Dương Tuấn Vũ ánh mắt rất tốt, hắn biết những thứ kia chính là cặn bã, tạp chất, Độc Long đói thật nhưng nó còn không ăn tất, ăn cả đất xung quanh.
Những khối phẩm cấp cao cần thời gian “tiêu hóa” lâu hơn, nhưng nhìn chung đều không quá 10 giây là đi đời một khối lớn.
Tuy vậy, Dương Tuấn Vũ mãi không thấy tên này có dấu hiệu “no”, trong lòng không khỏi sốt ruột nghĩ “mình không phải nhặt về một tên chết đói lâu năm chứ?” Với tốc độ ăn của con hàng này, chỉ sợ sau này sẽ khó mà cung ứng đủ, chỉ sợ sạt nghiệp cũng không phải không thể. Mỗi viên đá này bán ở chợ đen cũng phải 10-50 triệu một viên a, thế mà nó chỉ hút vài giây liền xong. Tốc độ này so với hút ma túy còn tốn hơn không chỉ vài lần.
Trong lúc Dương Tuấn Vũ đang cảm thán, Độc Long Thương rất nhẹ nhàng di chuyển thâm mình về khối đá ngũ sắc trong túi của hắn, sau mấy lần chế tạo, hiện giờ từ lớn bằng một nắm tay đã chỉ còn một nửa.
Dương Tuấn Vũ đang cảm khái bỗng nhiên cảm thấy con hàng Độc Long ở trong đầu mình dường như đang “sung sướng run người”, ngay lập tức hắn nhìn xuống hông, lập tức giận tím mặt giật cây thương ra.
Sờ vài cái túi, Ngũ Thạch đã chỉ còn một khối nhỏ bằng ngón cái khiến lòng hắn rỉ máu. Sờ một chút bên Kim cương tinh thần thạch, cũng may vẫn còn nguyên vẹn. Hắn lập tức chửi bới một trận kinh thiên động địa trong đầu.
Mãi tới khi Khí Linh truyền tới một loạt tín hiệu “xin lỗi”, hắn mới tạm thời bỏ qua. Trước đó còn đe dọa, nếu còn “ăn vụng” hắn sẽ không nói hai lời trục xuất Khí linh khỏi đầu mình, cho nó muốn đi đâu thì đi.
Nếu không quản lý được “đệ” của mình, dù nó có bá đạo tới đâu thì mang theo cũng vô dụng. Nhiều khi còn bị chính sự không tuần thủ này hại chết cũng có thể xảy ra. Đã là vũ khí của mình, mà không nghe lời tuyệt đối thì còn ý nghĩa khỉ gì?
Sau khi trấn áp được tên bướng bỉnh này, Dương Tuấn Vũ cầm cây thương lên chưa kịp làm gì thì Triệu Cơ lại kinh dị kêu lên, có lẽ hôm nay là ngày cô kinh hãi nhiều nhất từ trước tới nay.
- Nó đã thăng lên Trung Phẩm Chiến Tướng rồi anh ơi! Hic. Không ngờ nó lại thực sự có thể thăng cấp giống như Đại Hoàng Kiếm của Giáo Hoàng Frank-X.
Dương Tuấn Vũ không khỏi trố mắt nhìn, bề ngoài của nó đích xác đã bóng bẩy, khí thế cao hơn vài
phần, cảm giác cầm nắm, vung thương cũng tốt vô cùng.
- Thương tốt. Nhưng khoan. Ngươi đừng có vui mừng vội, cần phải nhớ rõ lời nói của ta biết chưa?
Thấy Khí Linh vừa vui vẻ lập tức thu liễm, Dương Tuấn Vũ gật đầu hài lòng, lại nhìn cây Thương một lượt, hắn thấy nó không khỏi quá bắt mắt một chút. Người bình thường không sao, nhưng mấy kẻ mắt cú như Cự Phủ phong chủ và các cao tầng khác nhìn thấy sẽ đem lại rất nhiều rắc rối.
Việc hắn trong vòng hai ngày rèn được 2 thanh Thần Binh tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Hắn nghĩ một chút rồi thử ra lệnh:
- Độc Long, Ngũ Long Tinh, thu hồi khí thế, áp chế xuống Trung phẩm Phàm Binh được không?
Hiện tại ta còn rất yếu, không thể để lộ ra hai ngươi được, đành ủy khuất bọn mày một chút.
Không ngờ bọn chúng chỉ hơi buồn bực một chút rồi nhanh chóng thu liễm lại, mọi màu sắc, oanh khí đều như biến mất hoàn toàn, hai thanh Phàm Binh liền hiện ra.
Đi vào thì túi to túi nhỏ, lúc ra chỉ còn mấy thanh vũ khí cùng hai viên đá ngũ thạch và kim cương tinh thần thạch, nhưng là cả người rất thư thái.
Khi hắn đem chìa khóa trả phòng, hai tên giữ cửa khinh thường “hừ” một tiếng, rồi to nhỏ thì thầm ám muội với nhau.
Dương Tuấn Vũ xưa đâu bằng nay, tai thính mắt tinh, hắn nghe một chút liền hiểu, hai kẻ này đang khinh bỉ hắn mang theo một bọc đồ lớn toàn bộ đều là nguyên liệu cao cấp vậy mà đi ra chỉ có một cây Trung phẩm thương, cùng lắm cũng chỉ thêm được 1 chiếc Quạt cấp độ Cực phẩm Phàm Binh.
Quá lãng phí đồ tốt. Nếu chỗ đồ đó rơi vào tay đại sư huynh bọn chúng thì đã tạo ra hai thanh Cực Phẩm Phàm Binh rồi.
Dương Tuấn Vũ không khỏi cười trộm, hắn cũng không trách mấy người này con mắt hạn hẹp, lời cũng lười nói, lập tức nhấc mông rời khỏi Cự Phủ Sơn.
Hành trang đã đủ, hắn gói gém xong thì tới gặp Đường Tiêu.
Đường Tiêu khi mở chiếc Quạt ra thì cười không khép được miệng, hắn gật gù:
- Không sai, không sai. Dương sự đệ đúng là không khiến ta thất vọng, không ngờ một lần liền
thành công rèn được một cây quạt tỉ mỉ, xuất sắc, tinh tế như vậy.
Hắn chắp tay cảm ơn:
- Lần này Đường Tiêu xin trân trọng cảm ơn sư đệ. Tuy đệ nói không cần một lần sai bảo ta, nhưng Đường Tiêu ta vẫn sẽ tùy lúc cứu cánh một lần nếu đệ không tự giải quyết được. Ngoài ra, như đã hứa, nếu làm ra một cây quạt Cực phẩm ta sẽ có quà thêm cho đệ. Mời theo ta.
Dương Tuấn Vũ được mời vào trong nhà của Đường Tiêu.
Đường Tiêu đứng thứ 6 trong Thập Đại Quái Nhân không ngờ không thuộc đội số 1- Thanh Long mà lại là người của Thông Thiên Sơn – ngọn núi phụ trách tin tức, tình báo (Thông Thiên Sơn ý nói tin tức trên trời bọn họ cũng thấu). Lúc biết được cái tên này, Dương Tuấn Vũ cũng rất bất ngờ, chậc chậc lưỡi, một cái tên đủ uy vũ, đủ bá đạo. Nghĩ về khả năng đặt tên của mình, Dương Tuấn
Vũ lập tức xuống tinh thần …
- Không ngờ Đường Tiêu huynh lại ở Thông Thiên Sơn.
Đường Tiêu vui vẻ cười, hắn ngẩng đầu nhìn lên ngọn tháp cao chót vót trên núi thì tinh thần tự hào không khỏi dâng lên:
- Đúng vậy. Ta chính là thuộc Thông Thiên Sơn, đệ tử của đại mỹ nữ Thông Thiên phong chủ.
- Lẻo mép. Ta đâu còn trẻ mà ngươi gọi là mỹ nữ. Đã là một lão bà rồi.
Chẳng biết từ lúc nào bên cạnh hai người liền nhiều thêm một cô gái xinh đẹp xuất trần, chỉ có điều gương mặt vô cùng lạnh giá chiếu về phía hắn khiến lòng hắn không khỏi đề cao cảnh giác. Nhưng khi ánh mắt này chuyển về phía Đường Tiêu thì lại nhu hòa hơn mấy phần.
- Bái kiến Thông Thiên phong chủ.
Dương Tuấn Vũ không dám chậm chễ, nhanh chóng cúi chào.
Cô cũng chỉ gật đầu một cái coi như nhận lễ.
Đường Tiêu dường nhưu rất thân thiết với cô gái này, hắn nói:
- Phong chủ nói quá rồi, lấy đâu ra lão bà. Ngài mới chỉ 35 tuổi, đang trong thời kỳ nở rộ a. Đệ tử đã nói rồi, ngài đừng nên cả ngày đi loanh quanh ở đây, đi ra ngoài kiếm một người thuận mắt, tính tình tốt mà kết hôn đi.
- Muốn chết. Nhóc con. Đừng có nhắc tới chuyện này nữa biết không?
Khí thế cô ta càng tăng lên, không khí như lập tức tụt hơn chục độ. Nhưng Đường Tiêu vẫn treo nụ cười trên môi:
- Còn không phải lo lắng cho một người đàn ông xuất sắc thiếu vợ sao? Cô mà không kết hôn thì thế giới chính là lãng phí đi một người vợ tốt.
- Nhiều lời. Ta không tới nói nhảm với ngươi. Tên này là ai? Sao ngươi dẫn lên đây? Biết nơi này là nơi ở của nội tầng Thông Thiên Sơn không? Nếu để lộ tin tức gì ra ngươi cũng đừng mong thoát khỏi tội. Lập tức đưa hắn xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...