Chỗ nguyên liệu này tính ra còn thừa nhiều lắm.
Ngoài cách nguyên liệu khá tinh sạch, còn có một túi quặng, Dương Tuấn Vũ đang lướt mắt nhìn một lượt bỗng nhiên ánh mắt dừng lại ở một khối quặng nhìn khá đen, xù xì, nhìn chẳng khác gì một tảng đá phế phẩm. Nhưng không hiểu sau hắn cảm giác thứ này rất kỳ quái.
- Triệu Cơ, anh thấy viên đá này không bình thường. Đợi chút anh cắt ra xem.
Triệu Cơ giọng nói vui mừng:
- Xem ra ánh mắt của anh càng ngày càng lợi hại nha. Em đã cố tính không nói, vậy mà anh vẫn biết.
Dương Tuấn Vũ trừng mắt:
- Em còn muốn thử anh?
- Tất nhiên, sau này không phải lúc nào em cũng có khả năng nhận biết mọi đồ vật, lúc đó phụ thuộc rất nhiều vào kinh nghiệm, ánh mắt và cảm giác của anh.
- Được rồi, anh hiểu. Vậy thứ này là gì?
- Anh cứ mở ra thì biết.
Dương Tuấn Vũ cũng không nhiều lời, hắn mang ra một cây đục, một cái búa, và mấy tờ giấy nhám.
Sau khi cố định viên đá, hắn bắt đầu phủi lớp bụi bám ở trên, sau đấy dùng búa và đục vô cùng thành thục gõ liên tục, đều tay, từng miếng đất đá, bùn kim loại rơi ra, chẳng mấy chốc khối quặng đã nhỏ đi một nửa, tiếng gõ xuống càng ngày càng biến đổi âm sắc, Dương Tuấn Vũ nín thở biết thứ làm mình tò mò sắp lộ ra rồi.
Hắn không dám mạnh tay, đục thêm một chút bắt đầu dùng giấy nhám, vừa mài vừa dội nước.
Đến khi một thứ phản chiếu tạo ra những luồng ánh sáng lấp lánh khiến tay hắn khựng lại, mắt trố ra, dường như không thể tin được.
- Kim cương? Không đúng, rất giống nhưng lại có chút khác.
Dương Tuấn Vũ không khỏi đăm chiêu, nhưng cứ lấy ra đã rồi tính.
Chẳng mấy chốc, một viên đá, không, một khối đá trong suốt, phản chiếu ánh sáng lấp lánh khiến người nào nhìn thấy trong lòng không khỏi thèm muốn.
- Đây là loại kim cương gì?
Dương Tuấn Vũ không phải chưa từng dùng kim cương làm đồ trang sức, đính vào quần áo, nên hắn rất rõ các tính chất và kết cấu của từng loại kim cương, nhưng một khối bằng nắm đấm như này, nhìn rất giống nhưng dường như đẳng cấp còn cao hơn kim cương bình thường nhiều lắm. Một khối lớn như vậy, nhưng độ tinh khiết, độ trong suốt phải gọi là hoàn hảo không tỳ vết.
- Đây là đá kim cương năng lượng cấp A, nhưng nguồn năng lượng này không phải cung cấp để tăng sức mạnh mà nó có tác dụng thanh tỉnh thần trí, giảm mọi ảnh hưởng tiêu cực về tinh thần như: mệt mỏi, tức giận, nóng nảy, … Nếu mang theo viên đá này, tâm luôn tĩnh, ngủ luôn ngon…
Dương Tuấn Vũ nghe vậy lập tức ngây ngẩn. Không cần Triệu Cơ nói hắn cũng đã cảm nhận được một luồng sức mạnh nhưng luồng sức mạnh này rất khó đánh giá phẩm cấp, nó cũng không có tác dụng công kích mà dường như có tác dụng hơn về mặt tinh thần. Mà mặt này Dương Tuấn Vũ rất tự tin vào bản thân, theo cảm nhận của hắn, viên đá này còn có tác dụng nuôi dưỡng tâm hồn.
- Và đặc biệt, nó có tác dụng nuôi dưỡng tâm hồn, là một loại đá nuôi hồn vô cùng khó tìm. Không ngờ lần này anh lại may mắn có được. Tên Đường Tiêu kia nếu biết vừa tặng anh một thứ tốt như vậy chắc chắn sẽ tức hộc máu.
Dương Tuấn Vũ tỉnh lại từ cơn mơ, hắn nhìn viên đá trong tay mà sợ hãi than. Ngay cả nó không có tác dụng gì, nhưng với vẻ đẹp, độ tinh khiết và kích thước lớn như thế này hoàn toàn có thể bán một lần ăn mấy đời không hết.
Hắn cân nhắc một hồi cuối cùng quyết định tạm thời cất nó vào một cái hộp ngọc, và bắt tay vào làm vũ khí cho Đường Tiêu. “Suy cho cùng cũng nên cho hắn một cây quạt tốt một chút, nếu không lương tâm mình sẽ áy náy a”.
Dương Tuấn Vũ vừa huýt sáo vui vẻ vừa làm. Với cấp độ nguyên liệu cao, không quá khó để hắn làm ra một cây quạt phẩm cấp Cực phẩm.
Theo ý của Đường Tiêu, cây quạt này vừa cực kỳ sắc bén để công kích, vừa cứng rắn để phòng thủ, lại có khả năng bắn ra ám khí ở mỗi nan quạt khiến kẻ địch bất ngờ mà trúng chiêu.
Dương Tuấn Vũ làm chiếc quạt có 23 nan, cũng không keo kiệt dùng một tấm vải loại siêu vật liệu vừa bền vừa chắc, bên trên cũng kết thành hình một ngọn núi tuyết trắng với rừng cây hoa anh đào. Bên trên đề câu thơ: “Nhân Sinh Vạn Biến – Lòng Bất Biến”.
Không thể không nói, về ánh mắt thẩm mĩ, sự khéo léo, bút pháp hào hoa phóng khoáng, như rồng như phượng của Dương Tuấn Vũ thuộc dạng vô cùng xuất chúng.
Nhìn bề ngoài có ai nghĩ đây là một thứ vũ khí nháy mắt giết người mà chính là một tác phẩm sống động, chân thực như có hồn.
Ngắm nhìn lại thành quả, đến bản thân hắn còn rất hài lòng, hắn tin Đường Tiêu nhất định sẽ vô cùng yêu thích.
Ngoài ra hắn còn làm thêm mấy miếng vải, một hộp nan quạt và châm ám khí coi như khi hết, khi hỏng còn có cái để thay thế, dự phòng.
Làm xong chiếc quạt cũng không tốn bao nhiêu thời gian, Dương Tuấn Vũ bắt đầu chăm chú làm cây cung mới cho mình.
Thời điểm này, hắn đã không cần lắp lên các loại ống ngắm, hình thức cũng chẳng cần quá hầm hố, hổ báo như ngày xưa.
Thân cung được làm từ hợp kim Vàng, Crom, Nhôm, Titan, và có cả Sudan. Không chỉ thế, lõi của thân cung còn được thì dùng viên đá ngũ sắc hồi lấy ở Cung điện ngầm dưới lòng sa mạc. Với năm loại nguyên tố: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ như thế, kết hợp với 5 loại mũi tên chế theo từng nguyên tố, đôi mắt có khả năng nhìn xa hơn người của mình, cùng với gia tốc bởi Ki hệ ánh sáng, Dương Tuấn Vũ tin đây sẽ là một thanh vũ khí rất mạnh mẽ.
Quan trọng nhất, ưu thế của cung vốn là hỏa lực tầm xa, khả năng đánh lén cùng quấy nhiễu mục tiêu cực tốt. Trong một trận chiến, nếu thoát ra ngoài tầm nhìn của kẻ địch dùng cung bắn tỉa thì quá tuyệt vời.
Xa có Cung, gần có Thương, Dương Tuấn Vũ tin tưởng mọi trận chiến hắn đều có ưu thế nhất định.
Các nguyên liệu sau khi được nung chảy bắt đầu được đổ vào khuôn, hạ nhiệt, dùng Cuồng Long Chuy Pháp liên tục rèn trong 10 tiếng để tất cả các nguyên liệu được trộn đều với nhau, sau đó, trạm trổ điêu khắc và gắn 2 viên đá ngũ sắc nhỏ lên vị trí đôi mắt rồng ở thân cung.
Cuối cùng, hắn không tiếc cắt hai miếng mỏng từ khối kim cương tinh thần cấp A bọc ngoài viên đá ngũ sắc - mắt con rồng, làm đôi mắt này càng trở nên sắc bén, tinh tường, cảm giác như đang có một con rồng đang ngủ bên trong đó.
Dây cung cũng được Dương Tuấn Vũ lựa chọn nguyên liệu tốt nhất có thể, đó là tơ của loài nhện góa phụ đen – một loại tơ bền chắc hơn thép gấp 10 lần, kết hợp với các sợi tơ làm từ nguyên tố Sudan, bện chặt lại với nhau theo tỷ lệ 2 tơ nhện: 1 tơ Sudan, cuối cùng hình thành một loại làm cho sợi dây cung vừa vô cùng bền chắc, lại đủ đàn hồi để thực hiện một pha bắn cực mạnh.
Dương Tuấn Vũ cuốn dây thành nhiều vòng xung quanh hai đầu cánh cung. Tới khi độ căng đạt mức độ hợp lý, thì một chiếc cung tinh tế, hoàn mỹ đã ra đời.
- Chúc mừng! Chúc mừng anh lần đầu tiên làm được một vũ khí cấp Hạ phẩm Chiến Tướng.
Nghe thấy vậy hắn vô cùng bất ngờ, chỉ đơn giản như vậy, mất hơn 1 ngày liền làm thành một cây cung cấp Chiến tướng – Thần Khí. Là thật hay đang mơ?
Triệu Cơ cảm khái:
- Đáng lý ra, với những nguyên liệu kia chỉ có thể làm thành một cây cung Bán Thần Khí, nhưng có thêm hai mảnh của kim cương tinh thần cấp A, không ngờ lại khiến nó thực sự thăng lên được cấp độ Hạ Phẩm Chiến Tướng. Tuy là cấp thấp nhất trong Thần Binh nhưng như vậy đã giúp anh tăng thêm ít nhất 150% sức mạnh rồi. Nếu tận dụng tốt lợi thế tầm xa, anh hoàn toàn có thể bất ngờ giết được một tên Công Tước.
Dương Tuấn Vũ vô cùng bất ngờ, sau đấy là niềm vui sướng khó nói lên lời. Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cây cung, từ trong đó, hắn mơ hồ cảm nhận được sự tương tác ngược lại từ nó, dường như, cây cung đang làm quen và chấp nhận hắn.
- Anh mau cắt máu tế cung.
Nghe lời Triệu Cơ vang lên trong đầu, hắn không ngờ còn có cái thủ tục này, như vậy chẳng phải nói cây Thần Khí này có linh tính. Nghĩ lại, đã được gọi là Thần Khí chắc chắn phải hơn Phàm Khí bình thường rồi.
Dương Tuấn Vũ không chần chừ một giây, hắn cắt ngón trỏ nhỏ máu lên vị trí đôi con mắt rồng ở trên thân cung. Một hiện tượng kỳ thú thật sự đang xảy ra, những giọt máu rơi xuống lập tức ngấm vào đôi mắt đó rồi biết mất, máu càng nhỏ đôi mắt càng tỏa ra ánh sáng 5 màu rực rỡ, và bao phủ bên ngoài dường như là một lớp trong suốt. Người khác khả năng không thấy, nhưng hắn thực sự lại nhìn thấy sự trong suốt này khác biệt với sự trong suốt của không khí xung quanh.
Khi máu đã nhỏ không sai biệt lắm, trong đầu hắn mơ hồ có một sự tương tác thần kỳ, cái tương tác này càng ngày càng mạnh mẽ, cuối cùng chợt rõ ràng. Bên trong đầu hắn nhiều hơn 1 cây cung, vị trí này nằm ngoài hơn với vị trí mà Triệu Cơ đang ở.
Hắn cảm giác như giữa mình mà cây cung này có một sự liên kết kỳ diệu, hắn chưa từng thử bắn một mũi tên nào nhưng dường như lại hiểu vô cùng rõ ràng kết cấu, trạng thái cũng như ý chí của cây cung. Nó đang mách bảo Dương Tuấn Vũ hãy nhanh chóng thử phát bắn đầu tiên.
Quá đỗi mừng rỡ, Dương Tuấn Vũ không thể đợi thêm được, hắn bấm nút, cây cung được thiết kế với các khớp linh hoạt và mềm dẻo lập tức tạo thành một dây thắt lưng, được Dương Tuấn Vũ mang vào, ở vị trí khóa (trung tâm) là đầu một con rồng vàng, đôi mắt rồng có màu ngũ sắc tinh tế khiến hắn thêm mấy phần cuốn hút, nam tính.
Vội vàng thu dọn đồ đạc, hắn lập tức rời khỏi Cự Phủ trở về cánh rừng ở Vô Diện Sơn.
Ngay khi giương cánh cung lên, hắn cảm giác được rất thuận tay, mọi động tác đều vô cùng dễ dàng, rồi một mũi tên sắt thường được lắp lên, nhắm bắn, thả tay.
“Vút”
Tiếng mũi tên xé gió bay đi cực nhanh, suýt nữa ngay cả mắt Dương Tuấn Vũ nhìn cũng phải cố gắng chăm chú mới bắt được đại khái hình dáng. Nếu hắn không chăm chú, không dùng khả năng làm chậm tốc độ của đôi mắt, hắn tin ngay cả cái bóng của mũi tên cũng không nhìn thấy được.
- Tính toán.
Dương Tuấn Vũ vừa dứt lời, Triệu Cơ đã cho ra các thông số:
- Vận tốc tối đa: 340m/s xấp xỉ tốc độ âm thanh (tốc độ âm thanh trong không khí là khoảng 343,2 m/s)
- Khoảng cách đạt được: 986m.
- Lực công phá dự tính xuyên thép carbon: 8mm.
Tất nhiên, những thông số này nếu sử dụng mũi tên tận dụng được 5 nguyên tố và cường hóa thêm Ki chỉ sợ sẽ tăng lên được gấp 2-2,5 lần.
- Ặc.
Dương Tuấn Vũ không khỏi hết hồn, nếu thực sự nhanh hơn được gấp 2 lần thì mũi tên của hắn chính là giống một viên đạn, nhưng khả năng xuyên phá, lực sát thương còn vượt trội hơn. Nói chính xác, đối thủ sẽ bị giết trước khi nghe thấy tiếng vút của mũi tên. Đây chính là chết không biết chết như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...