Không ra đảo được, thì lên núi, ừm, chẳng phải bọn khốn Sói Xám kia cũng đào tổ trên núi sao? Vận chuyển đồ lên núi cũng dễ hơn ra biển. Chẳng may đen đủi gặp sóng lớn đánh lật thuyền thì nhọ. Mà thuê tàu biển cỡ lớn thì quá khoa trương. Chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Ừm, cái ổ kia cũng đã bị dọn sạch rồi, đào thêm chút cho rộng rãi là được. Chưa kể nó cũng có phong cảnh rất đẹp, ừm, còn có cả hình ảnh của cô ấy nữa… Nghĩ tới đây tâm trạng lại trùng xuống, rồi hắn tát mạnh hai cái vào mặt “Bây giờ không phải lúc đau buồn nữa, mà ở đấy có thể hằng ngày ngắm bình minh và hoàng hôn với cô ấy rồi, vừa có biển vữa có núi, ừm, rất đẹp.”
Ngay lập tức hắn gọi điện cho đội xây dựng Alpha, đồng thời 100 tỷ cũng được hắn gửi trước.
Lần này hắn định đào rỗng cả ngọn núi, à không, chỉ là đỉnh núi thôi, ngọn núi cao 1000 m đào đến mấy năm cũng không rỗng được.
Vì là núi nên hắn xây dựng theo mô hình phân các tầng, sẽ có một tầng luyện quân, một tầng sản xuất vũ khí, một tầng thông tin và an ninh mạng, một tầng quân y, một tầng là nơi tập luyện riêng của các lãnh đạo. Ngoài ra cũng có một chút nơi vui chơi giải trí và nhà hàng. Hắn sẽ xây dựng luôn một thành phố ngầm trong ngọn núi này. Dù sao quân đội tập luyện cũng không thể sáng đi tối về được, họ cần ở lại đây rèn luyện liên tục, vì vậy mà nhu cấu sinh hoạt và vui chơi phải có.
Hắn cũng xây thêm vài tầng nữa, biết đâu sau này còn cái gì dùng thì sẵn có.
Chẳng ai biết hắn lại định đào trộm cả một ngọn núi làm của riêng.
…
Cứ như thế Dương Tuấn Vũ tạm thời lưu giữ lại hình ảnh của Diệp Minh Châu ở một vị trí không thể thay thế trong tim mình, rồi hắn điên cuồng lao vào luyện tập, cố gắng hoàn thành các bài nâng cấp giác quan của mình. Hiện tại hắn đã đạt được yêu cầu của những chiếc máy này và cả của Triệu Cơ.
Nhưng hắn vẫn không dừng lại, khi hắn hoàn thành xong cũng là lúc sức mạnh của hắn đạt lên Tử Tước 66 điểm. Sự đột phá này khiến hắn cảm thấy đột nhiên có rất nhiều sức mạnh. Cảm giác khi bạn vượt qua cực hạn rồi thì sẽ nhìn thấy một chân trời mới vậy. Sau khi nghỉ ngơi một ngày hắn tiếp tục tập luyện các bài tập nâng cao cảm giác thì đột nhiên cảm thấy mọi thứ đã rất thuận lợi, rất tự nhiên, như việc mặt trời mọc từ phía Đông và lặn ở phía Tây vậy.
Như vậy lần đột phá từ Nam Tước đến Tử Tước đã tốn của hắn 3 tháng thời gian điên cuồng tập luyện. Từ khi Diệp Minh Châu mất đi, mọi thứ ở bên ngoài đối với hắn đã không có bao nhiêu hứng thú, có thời gian hắn đều dồn hết vào tập luyện. Ngay cả việc của công ty cũng hoàn toàn do Vân Tú quản lý. Tiền đối với hắn bây giờ cũng chỉ là để phục vụ cho luyện tập mà thôi. Càng sớm trả thù ngày nào càng tốt.
Bài tập xạ tiễn hắn hoàn thành vượt mức 150%, các bài tập khác thậm chí vượt mức 200%.
- Chúc mừng anh đã hoàn thành tăng cường sức mạnh lên một mức mới, sao nào, cảm giác rất thích đúng không?
- Đúng vậy, mỗi tế bào như tràn đầy năng lượng.
- Ừm, nhưng anh cần nhanh chóng thích nghi với nguồn sức mạnh mới này. Các loại máy tập này đã không có giá trị với anh rồi.
- Đúng vậy, anh định hôm nay tiếp tục nâng cao thành tích hơn nữa rồi mới chuyển sang máy mới, nhưng có lẽ không thể tận dụng được chúng nữa rồi. Ài, lại tốn kém một khoản không ít tiền. Ừm, may mà đặt trước đơn hàng rồi, có lẽ hôm nay sẽ có.
Đang suy nghĩ thì hắn nhận được cuộc gọi của Vân Tú:
- Boss ơi, cậu định bỏ công ty cho tôi thật đấy à?
- Không phải ai cũng mơ ước làm ông chủ nghìn tỷ sao?
- Tiền nhiều mà không có thời gian mua sắm thì lấy làm gì? Cậu có đến đây ngay không? Azgad từ
công ty Bentley đến đây rồi, anh ta muốn trực tiếp báo cáo thành quả công việc.
- Chị quyết là được rồi mà.
- Cậu…cậu có tin tôi đốt luôn cả tòa nhà này cho vui không?
Dương Tuấn Vũ nghe thấy cô có vẻ gần đây đã phải quản lý rất nhiều việc, thời gian đến căn cứ tập
luyện cũng không có, tăng ca cũng không ít. Ài, có lẽ hắn đã quá tùy tiện bóc lột người khác quá mức rồi. Nếu không đến thật thì việc bà chị điên này dám đốt cả công ty cũng không phải không thể xảy ra.
Hắn vội nói:
- Được rồi, tôi đến, chị đừng có mà hại người vô tội.
- Cậu yên tâm, nếu cậu không đến tôi sẽ cho cả tập đoàn nghỉ một ngày sau đó mới đốt. Dù sao
cũng là bạn bè đồng nghiệp với nhau cả.
Dương Tuấn Vũ đen mặt, hắn ừ ừ rồi nhanh nhẹn tắm qua rồi chạy đi.
Vân Tú cũng đã mấy tuần rồi không được gặp mặt tên đầu sỏ này, khi cô đang nói chuyện với Azgad trong văn phòng chủ tịch thì đột nhiên có người mở cửa, cô thoáng nhìn lên thấy cái vẻ xốc xệch của người trước mặt thì nhìn thêm cũng chẳng thèm nhìn, cô chán ghét quay mặt đi rồi nói:
- Từ khi nào mà an ninh công ty lại kém vậy, lại để tên ăn mày vào công ty.
Dương Tuấn Vũ và Azgad đều ngạc nhiên.
Azgad nhìn người trước mặt, râu ria rậm rạp, hắn còn tưởng tên này là nhóm người Châu Âu ưa thích để râu rậm chứ? “Ừm, quần tây vẫn còn gấu thấp gấu cao, gấu quần lại còn bị kẹp vào tất, áo sơ mi thì cài lệch cúc, tóc thì dài. Mịa, không phải người rừng chứ? Công ty này an ninh cũng quá kém đi. À khoan, nhìn hắn trợn mắt lên kìa, ừm, nhìn cũng thấy hơi quen quen. Không biết là đã gặp ở đâu rồi ta?”
Hắn vừa mân mê chút ria mép cắt gọn gàng của mình vừa đánh giá.
Dương Tuấn Vũ thoáng nhìn lại mình trong gương, thấy đúng là không giống người thường, hắn vội lùi ra đóng cửa lại, sau đó chạy vào toilet. Thảo nào khi nãy ông bảo vệ ngăn cản mình mãi, còn nói là mình ăn cắp thẻ nhân viên chứ, may mà có mang theo giấy tờ tùy thân cộng thêm nói rát cả họng. Mình cứ tưởng công ty đã thay đổi lại thẻ nhân viên chứ.
Vào toilet, nhìn kỹ vào gương hắn cười khổ, không nghĩ đã thảm như vậy rồi. Mai Tuyết Yên cứ năm lần bảy lượt bắt hắn cạo râu nhưng mà hắn không nghe, còn nói là phiền phức. Ài, về phải xin lỗi em gái thân yêu thôi.
Hắn nhanh chóng thay lưỡi dao mới rồi cạo sạch râu, chỉnh lại tóc và quần áo, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra ngoài.
Khi mở cửa vào lại phòng thì Vân Tú nói:
- Cuối cùng chủ tịch cũng đến. Được rồi, ngài cũng Azgad nói tiếp đi.
Đột nhiên Azgad “A” một tiếng, miệng há hốc, tay chỉ chỉ vào hắn, sau đó lại nghi ngờ, nghĩ nghĩ, rồi lại lắc đầu. Hắn cứ ú ớ không ra tiếng. Vân Tú cứ tưởng hắn bị làm sao đang định hỏi thì Dương Tuấn Vũ sờ sờ mũi cười nói:
- Đúng vậy, khi nãy chính là tôi. Xin lỗi nhé, tôi quên chưa cạo râu.
“Đâu chỉ chưa cao râu, quần áo cũng như vừa trong động mại dâm ra vậy” Azgad trợn mắt nghĩ vậy, nhưng hắn không dám nói ra, rất nhanh, hắn cười hì hì nói:
- Ngài không phải xin lỗi,chắc chắn ngài có việc bận nên mới vậy thôi.
Nhưng hắn không nói không có nghĩa là Vân Tú không nói:
- Cậu làm cái gì mà như tên ăn mày vậy? Quần áo thì vừa như đi chơi gái bị vợ bắt gặp nên mặc không kịp đồ vậy.
Azgad ngớ người “Cô ấy dám nói với sếp mình thế sao? Không sợ bị đuổi việc à?”.
Nhưng hắn không biết từ lúc xảy ra một loạt sự cố đó, Vân Tú đã không phải một cô gái cứ răm rắp vâng dạ với Boss của cô rồi. Dám lộn xộn ư, cô mắng té tát vào mặt ngay.
Dương Tuấn Vũ cũng không chấp với cô, hắn cười cười, việc cô nói như vậy thời gian này hắn cũng nghe quen rồi, cũng chẳng muốn sửa:
- Chơi gái thì không hứng thú, được rồi, quay về việc chính đi. Không phải chị đã nói là tôi không đến chị đốt công ty mà.
- Đúng vậy, cậu đừng có làm lãnh đạo mà không ra lãnh đạo. Cậu nói chuyện đi, tôi đi pha trà.
Dương Tuấn Vũ gật đầu, hắn chìa tay ra bắt tay Azgad, sau đó hai người cùng nhau thảo luận về tiến độ công việc, Azgad báo cáo:
- Hiện tại mẫu xe điện Bentley T1 đã lắp ráp thành công chiếc đầu tiên, đồng thời cũng đã công bố tổ chức họp báo. Cả thế giới giờ này chắc đang điên hết cả lên rồi thưa ngài. Ngài vẫn còn chưa biết sao?
- Ồ, vậy à? Các cậu làm rất tốt.
- Chỉ vậy thôi ạ?
- Các cậu còn muốn sao? Trong cuộc họp đầu tiên còn nói là đầu năm 2010 sẽ cho ra mắt sản phẩm, giờ đã đến tháng 5/2010 rồi, đã sang mùa hè rồi. Các cậu dám vỗ ngực nói là lắp ráp đơn giản? Đấy là tôi còn đưa thêm đội ngũ ở Thịnh Thế Electronic Energy sang đó mới có thể giúp các cậu hoàn thiện thiết bị phụ trợ và nội thất. Nếu để các cậu tự làm thì không biết đợi đến năm nào? Giờ còn muốn tôi biểu hiện bất ngờ và tự hào à?
Azgad bị Dương Tuấn Vũ mắng té tát thì cũng chỉ biết im lặng, nhưng mà niềm vui cho ra một chiếc xe điện hạng sang đầu tiên trên thế giới đâu phải chỉ có chút mắng mỏ như vậy mà nhạt đi được, hắn cười cười:
- Đó là lỗi thuộc về chúng tôi, tôi xin kiểm điểm. Nhưng ngài cũng nên vui vẻ chút chứ? Nhìn những kẻ phản đối ngài đưa ra chiếc siêu tụ điện và xe điện bây giờ không phải mặt sẽ như trái mướp nhật?
- Không phải mướp nhật mà là mướp đắng.
Vân Tú cười vui vẻ vừa đặt ấm trà xuống, vừa nói.
- Đúng vậy, như trái mướp đắng. Ha hả.
- Ừm, đúng vậy, chắc giờ này cũng có một số kẻ đang ngồi tiếc ngẩn ngơ nữa.
- Chắc chắn rồi, một dự án đã gần như hoàn thành, vậy mà họ lại ném đi. Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi.
- Ừm, làm lãnh đạo mà không quyết đoán, chỉ cứ theo lối mòn thì sẽ không giúp ích được gì cho đất nước. Đây có lẽ cũng là bài học đắt giá của họ. Mà tôi cũng chẳng quan tâm làm gì, tôi chỉ là một doanh nhân nho nhỏ.
“Nhỏ nhỏ cái rắm” Azgad thầm mắng “Cậu mà nho nhỏ thì thế giới này chả có mấy cái gì gọi là doanh nhân thành đạt rồi, nếu xe điện được bán ra thì trong vài năm không phải ngài sẽ có tên trong bảng siêu giàu của Forbes sao. Mà có khi chỉ cần một năm thôi cũng đủ rồi.”
Vân Tú bĩu môi nói:
- Khiêm tốn quá chính là tự cao đấy.
- Được rồi, chủ tịch Katherine có ý kiến gì không?
- Cô ấy rất vui vẻ, còn nói là hợp tác với ngài đúng là quyết định đúng đắn nhất của cuộc đời ngài ấy. À, đây là thiệp mời của chủ tịch gửi đến ngài, cuối tháng 5 này sẽ bán ra những chiếc ô tô điện đầu tiên, đồng thời cũng sẽ buổi lễ chúc mừng, chủ tịch rất mong ngài có thể tham dự.
- Được rồi, tôi sẽ cân nhắc thời gian, nếu được thì sẽ đến. Gửi lời cảm ơn của tôi đến cô ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...