Dương Tuấn Vũ đang đi theo sau đoàn người ra ngoài của đồn cảnh sát thì nghe thấy Vương Tố Uyên đang đi bên cạnh nói nhỏ:
- Tốt nhất cậu đừng để tôi bắt gặp đang làm chuyện xấu, nếu không thì không dễ dàng như hôm nay đâu. Luật sư Tống Thần cũng không cứu cậu mãi được.
Dương Tuấn Vũ nghi hoặc quay sang:
- Cô không phải bị bạn trai bỏ rơi chứ? Tôi không có liên quan đâu, đừng có nhắm vào tôi như vậy.
Nói xong bỏ mặc Vương Tố Uyên tức giận mà lắc lắc đầu thở dài quay đi như đang cảm thấy cô ta đáng thương vậy, làm người đẹp chỉ biết giậm chân căm tức nhìn theo.
Dương Tuấn Vũ sau khi ngồi lên xe của luật sư Tống thì nói:
- Cảm ơn luật sư đã không quản thời gian đến đây một chuyến. Chị Vân Tú làm hơi quá rồi, việc nhỏ này cũng làm phiền ngài.
- Không phiền, dù sao tôi cũng đang ở nhà rảnh rỗi, đi dạo một chút cũng tốt.
- Ồ, vậy thì hôm khác tôi sẽ mời luật sư Tống một bữa cơm để cảm ơn nhé, bây giờ cũng không còn sớm nữa rồi.
- Cậu không cần khách sáo. Được rồi, khi nào cậu mời thì cứ gửi lời qua cô Vân Tú là được.
…
Nếu cứ để cả nhà mãi trong căn cứ cũng không được, Dương Tuấn Vũ đã làm một đường hầm dẫn thẳng xuống căn cứ, đồng thời thuê tổ chức Báo Đêm trong vòng 1 năm. Việc tuyển người cũng không thể quá gấp, trước mắt cứ tận dụng các tổ chức có sẵn là hợp lý nhất.
Những người chiến đấu tốt đa số đã thuộc về một lực lượng nào đó rồi, đi tìm một vài người đã khó nói gì tập hợp thành một đội. Còn nếu cứ dùng tiền thì sẽ không có sự trung thành nào hết, rất dễ bị cài người vào, như vậy những bí mật về thế kỷ sau mà tiết lộ ra thì sẽ dẫn đến rất nhiều nguy hiểm.
Còn nếu dùng thuốc khống chế thì cũng chỉ tạo ra mấy tên cảm tử không tự độc lập suy nghĩ. Chúng làm tốt thí, làm pháo hôi thì còn được, chứ giao nhiệm vụ phức tạp thì không được. Lại còn giao an toàn người nhà vào tay chúng thì có mà người nhà bị bắn chết rồi hắn vẫn ngu ngơ đứng cạnh.
Thuê tổ chức ngầm theo dõi, giám sát sự an toàn là tốt nhất. Họ cần tiền, hắn cần an toàn. Ít nhất là sức chiến đấu của các tổ chức này cũng không quá chênh lệch, và chúng cũng không thể giữa ban ngày nơi đông người tổ chức tấn công được. Công an Việt Nam những việc nhỏ nhặt có thể chậm một chút, nhưng liên quan đến an toàn xã hội thì sẽ rất nhanh tiếp cận.
Gia đình hắn cũng cần phải được sinh hoạt như người bình thường, cứ chui rúc trong đó thì sẽ sớm điên mất, ai mà biết bọn chúng sẽ tấn công lúc nào.
Tuy vậy Dương Tuấn Vũ hắn cũng không nằm chờ người ta kề dao vào cổ được. Tuy Triệu Cơ nói hệ thống phòng thủ an ninh mạng của bọn chúng rất mạnh, nhưng lại có thể bào mòn từ từ. Triệu Cơ đang từng bước xâm nhập vào hệ thống của chúng, nếu thành công thì việc nắm giữ các kế hoạch hoạt động của bọn này không phải đơn giản sao? Khi đó ta ở đây giăng lưới bắt cả mẻ. Nếu đủ lực lượng sẽ xông vào thẳng căn cứ làm thịt chúng.
…
Dương Tuấn Vũ về đến nhà, cũng giải thích với mọi người một chút về chuyện hôm nay. Mọi người cũng chỉ khuyên hắn nên hạn chế gây chuyện, việc hôm nay nên ít làm một chút.
Hắn cũng vâng dạ, sau đó đi về phòng. Trước khi về phòng mình hắn ghé qua chỗ ở của Diệp Minh Châu trước, ngồi lên chiếc giường, nhìn cảnh vật còn người mất mà tim đau đớn. Hắn thì thào:
- Có phải em vẫn còn đang ở ngoài kia? Anh đã thuê nhiều người tìm rồi, cũng đã xuống đó tìm, nhưng không thấy em đâu? Có phải anh vẫn còn hi vọng?
Dương Tuấn Vũ ngồi vuốt ve khung ảnh của hai người, nước mắt rất tự nhiên chảy xuống.
- Anh đã hứa cùng em sánh với trời đất rồi, nhưng hiện tại anh cần giúp người nhà mình có một cuộc sống an toàn trước đã, sau đó anh sẽ đi gặp em. Đợi anh nhé.
Hắn nói xong, dứt khoát đứng lên, đóng cửa phòng lại. Như có một cơn gió thơm từ đằng sau đẩy hắn nhẹ một chút, Dương Tuấn Vũ quay lại:
- Có phải em cũng nghĩ anh không nên cứ chán nản mà nên đi ra ngoài một chút? Cô bé ngốc, anh biết tự chăm sóc mình mà. Em nghỉ đi, anh sẽ quay lại nói chuyện với em sau.
Dương Tuấn Vũ về phòng nằm vật ra giường, hai tay vòng qua, gối sau gáy, mắt nhìn lên trần nhà nghĩ ngợi lung tung. Được một lúc ánh mắt hắn toát lên sự thù hận, hắn kiên định nói:
- Các người cứ cố gắng vui vẻ nốt chút thời gian còn lại đi.
Hắn nhếch mép lên cười tàn nhẫn, sau đó bật dậy ngồi suy tính kế hoạch.
- Việc khó bỏ qua, việc dễ làm trước. Việc nhỏ không làm được thì việc lớn cũng càng không làm
được. Đầu tiên là tập đoàn Viễn Đông.
Hắn rất nhanh liên lạc với đám Lau:
- Lau, cậu cắt cử người của mình một nửa sang điều tra mọi thứ về tập đoàn Viễn Đông cho tôi. Nếu tìm ra được bằng chứng bê bối thì càng tốt. À, ưu tiên xem gần đây chúng định làm cái gì.
- Rõ thưa Boss.
Dương Tuấn Vũ cũng không thể cứ lợi dụng năng lượng của Triệu Cơ được. Mỗi lần xâm nhập bất hợp pháp cô ấy đều tốn rất nhiều năng lượng. Bản chất cô ấy cũng là một tồn tại trong một viên đá nhỏ. Dùng hết năng lượng tích trữ thì đá cũng thành phấn vụn mà thôi. May một chút là còn có thể sạc bằng các nguồn năng lượng đặc biệt. Tuy vậy cái đồ chơi đặc biệt này cũng không thể mãi kiếm được.
Trái tim Apollo này rất có ích với hắn, nhưng việc tích trữ năng lượng của nó cũng rất khó khăn, hắn không biết làm cách nào để tăng nhanh việc tích trừ năng lượng nữa, đột nhiên…
- À, mình sao lại bị ngu đi rồi, rõ ràng tàn hồn Apollo đã nói là cứ mỗi khi mình thăng cấp sức mạnh là nó có thể tăng cường khả năng hấp thu năng lượng mà. Triệu Cơ, em nghe anh nói chứ?
- Vâng, em vẫn đang nghe đây.
- Em thiết lập theo dõi và tính toán trái tim của anh xem, mỗi lần anh thăng 1 điểm sức mạnh và mỗi 5 điểm sức mạnh có sự đột phá đặc biệt nào không. Chưa hết, em cứ lấy đơn vị là “Light Energy Unit (LEU)”, lập công thức và tính theo đó cho anh xem mỗi một lần tăng 1 điểm sẽ tăng bao nhiêu đơn vị.
- Anh đợi em chút em sẽ kết nối và mã hóa.
Sau 3 tiếng tính toán với tốc độ của Triệu Cơ mới hoàn thành được một bộ công thức tính toán năng lượng của tría tim của Apollo (viết là Heart’s Apollo – HA).
Điều đó đủ thấy độ khó của việc này không đơn giản như Dương Tuấn Vũ nghĩ. Việc xâm nhập thông tin của cô ấy có thể tính bằng đơn vị “giây”, vậy mà cần những 3 tiếng mới tính toán ra được, ừm, còn chưa phải hoàn thiện:
- Năng lượng có HA rất phức tạp, mỗi điểm tăng sức mạnh hiện tại (Nam Tước) thì còn tính toán được bằng khoảng 5 đơn vị, em cũng không rõ tương ứng với mỗi điểm ở Tử tước là bao nhiêu nhưng chắc chắn sẽ không chỉ là 5 đơn vị, điều đó cho thấy mỗi lần đột phá cũng rất khó để tính toán mức độ tăng năng lượng, nhưng giai đoạn từ Nam Tước đến Tử Tước cũng sẽ tăng khoảng 20 đơn vị.
Chưa kể HA cũng có phân bố mức năng lượng riêng của nó, mỗi tầng mà Apollo phong ấn có lẽ là một cấp bậc năng lượng mà chủng tộc trên hành tinh Olympus quy ước. Em không xâm nhập vào sâu nên không tính toán được.
Nhưng có thể khẳng định việc anh đột phá các cấp bậc sức mạnh theo phân loại của chúng ta sẽ chẳng liên quan gì đến cấp bậc của họ cả. Nên phá mỗi tầng phong ấn thì có trời mới biết sẽ có chuyện gì xảy ra.
Hiện tại anh cách lớp phong ấn thứ nhất tính theo điểm của người Trái Đất thì là 70 điểm, tương đương mức cao nhất của Tử Tước. Hiện tại anh chỉ mới là cao nhất của Nam Tước-65 điểm thôi. Ừm, anh cũng nên đột phá lên Tử Tước đi, cũng đến lúc rồi.
- Cảm ơn em, ừm, anh có thể hỏi một chút, mỗi lần sạc điện em có cách nào rút ngắn thời gian không? Nếu tìm được nguồn năng lượng tiếp theo mà quá lớn, em sạc một cái hết 50 năm thì hỏng bét.
- Hì hì. Ở cấp độ thứ hai của em, chức năng sạc đã được hoàn thiện 75% rồi, nếu là với mức năng lượng của HA lúc trước, em hấp thụ chỉ mất 3 tuần thôi.
- Lại khủng như vậy?
- Đúng vậy, anh đừng có coi thường trí tuệ của nhân loại, không phải chỉ có các chủng tộc ngoài hành tinh mới là tiên tiến. Theo tính toán của Thiếu Soái Triệu Tử Long, chỉ cần cho Trái Đất thêm 100 năm thì chúng ta có thể đánh cho đội quân xâm lược kia thảm bại, thậm chí khi họ đi ngang qua Trái Đất còn phải đi đường vòng tránh chúng ta phát hiện ý chứ.
- Ừm, phải ngầu như vậy. Ài, được rồi, từ ngày mai em sắp xếp cho anh lịch huấn luyện mới đi, để anh xem sau khi nâng cấp xong em lại lấy ra được cái trò vui gì.
- Trước mắt anh cần hoàn thành đợt thiết bị nâng cấp giác quan kia đi đã, anh còn chưa làm xong hết.
- Được rồi, không phải chỉ còn cái bài tập bắn tên sao? Mà sao em cứ bắt anh làm Robin Hood với Hawkeye vậy, dùng súng không phải là “bùm” một cái rất dễ dàng sao?
- Hì hì. Bí mật, anh cứ tập đi, đảm bảo sau này có đồ chơi tốt cho anh dùng.
- Em cũng biết chơi cái trò thần bí này à?
- Thì em học của anh chứ ai?
Dương Tuấn Vũ vỗ trán, cô gái này đúng là cái tốt không học lại học cái xấu. nhưng Dương Tuấn Vũ không biết rằng, cô thân với hắn nhất nên lấy hắn ra làm hình tượng để học theo là đúng rồi, các cụ có câu: Gần mực thì đen mà. Ừm, còn cả cái xấu dễ học.
Một khi số lượng thành viên tăng lên thì cái khu căn cứ ổ chuột này không còn thích hợp nữa. Dương Tuấn Vũ vừa ra lệnh cho Lau tìm một nơi thích hợp, không ngờ tên nhóc này lại nói là: Thích thì ra đảo.
Ra đảo? Ra đảo chơi với tôm cua cá à? Nhưng không thể không nói ý kiến này khá thú vị, nhưng mà đột nhiên mua một hòn đảo không dễ, ở Việt Nam đảo không phải là đất để bán, nó thuộc về sở hữu của nhà nước. Mỗi hòn đảo đều có thể là một khu căn cứ quân sự ngầm, đồng thời cũng là tránh các nước khác xâm chiếm chủ quyền nên lúc nào cũng có quân đội trên đảo, rất khó để làm được cái gì trước mí mắt của chính quyền được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...