Đám Chu mập nghe bị bắt thì sợ hãi, họ không ngờ chỉ muốn đi giải sầu một chút lại thành ra thế này. Chu mập vội cầm điện thoại định gọi đi thì bị tên cảnh sát đó túm tay giật điện thoại, hắn nói:
- Các cô các cậu đừng mong gọi ai đến giúp, phải về đồn lấy lời khai, sau đó chúng tôi cho phép mới được gọi người nhà. Học sinh bây giờ được chiều chuộng hư đốn cả rồi, vẫn còn đi học cấp ba mà đã đòi bố mẹ mua điện thoại, ồ, còn là điện thoại mới nhất nữa. Thời chúng tôi lên đại học còn không có, cả tiểu đội chỉ chung nhau một cái điện thoại, mỗi tháng chỉ được gọi về nhà một lần. Lũ trẻ bây giờ được chiều thành hư mất rồi.
Hắn nói một loạt từ văn vẻ, sau đó như không có gì nhét ngay chiếc điện thoại của Chu mập vào túi.
Mấy đứa học sinh này chỉ biết ăn với chơi, đâu có trải qua hoàn cảnh này, mất bình tĩnh, chúng không nhận ra chẳng có cái luật khỉ gió nào không cho phép gọi điện cho người thân.
Chu mập bị hắn lấy đi điện thoại thì kêu lên:
- Trả tôi điện thoại, các anh đâu có quyền tịch thu tài sản chứ?
- Tôi nghĩ cái điện thoại này là bằng chứng quan trọng, cứ phải mang về cho tổ giám định đã, nếu không có gì thì trả lại cho cậu. Còn nữa, thu hết điện thoại của bọn chúng lại cho tôi.
Mấy tên đàn em răm rắp làm theo, tên phó đồn trưởng này có chống lưng lớn, họ không dám làm trái ý. Dù sao cũng chỉ là cảnh cáo mấy tên nhóc chút thôi, không có chuyện gì to tát.
Chu mập tức giận trợn mắt, lại có loại cảnh sát không nói lý như vậy, hắn nhìn xung quanh tìm người nói giúp nhưng chẳng có ai đứng ra cả. Chỉ toàn một đám đứng chỉ chỏ cười nói. Đang nhìn một lượt thì đột nhiên Chu mập thấy tên đầu tiên đứng ra trêu chọc Trúc Nhã đang nở nụ cười âm hiểm, mấy tên xung quanh vẻ mặt cũng rất đắc ý. “Thảo nào cảnh sát hôm nay lại nhanh nhẹn như vậy, hóa ra là mấy tên khốn này có người trong ngành cảnh sát.”
Mấy tên cảnh sát đang muốn bắt người thì có giọng cứng rắn, nghiêm nghị của một người phụ nữ vang lên phía sau đám đông:
- Bắt tất cả hai nhóm lại cho tôi, giải về đồn điều tra.
Mọi người nghe thấy vậy thì đều hướng về xung quanh tìm người cô ta, đám người đông đúc lần lượt dạt sang hai bên, sau đó xuất hiện trước mặt đám Dương Tuấn Vũ là một cô cảnh sát còn trẻ tuổi.
Tên phó đồn trưởng đang định chửi lên thì nhìn thấy cô gái này lại nuốt lời nói xuống, hắn nở nụ cười hèn mọi chạy cun cút đến lấy lòng:
- Không biết chuyện gì đã kinh động mà khiến cảnh sát trưởng đích thân đến đây đến đây?
- Tôi đang có nhiệm vụ ở gần đây thì nhận được điện thoại phản ánh nói ở quán bar 1994 có ẩu đả nên tới. Phó đồn trưởng Tấn có ý kiến gì sao?
- Không. Tất nhiên là không có ý kiến rồi. Lời cảnh sát trưởng Tố nó chính là mệnh lệnh.
Hắn quay sang đám cấp dưới hô lên:
- Các cậu không nghe cảnh sát trưởng Tố nói gì à? Mau giải cả hai nhóm về đồn.
Tên mặc quần xanh rách kia trợn mắt, không ngờ từ đâu lại xuất hiện người đàn bà thép- cảnh sát trưởng- Tố Uyên này. Hôm nay hắn biết mình xui xẻo không thoát được rồi.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười mỉa mai, hắn mặc kệ bọn họ đưa đi. Ngồi lên xe cảnh sát hắn uể oải, tranh thủ ngủ một giấc.
Mấy tên cảnh sát thấy tên nhóc này chẳng có gì là sợ hãi khi nhìn thấy cảnh sát, ngược lại còn có cảm giác rất an tâm mà ngủ một giấc thì há hốc mồm. Họ chưa từng gặp kẻ nào lại bá đạo như vậy.
- Này dậy đi, đến đồn cảnh sát rồi đấy. Chưa thấy ai như cậu bao giờ. Người ta thấy cảnh sát thì lo sợ, cậu thì ngủ con ** nó thật là ngon hơn ở nhà.
Dương Tuấn Vũ bị một đồng chí công an gọi dậy. Hắn nhăn nhăn mày, ánh đèn đường cao áp đang xuyên qua cửa xe chiếu thẳng vào mặt. Hắn vươn vai ngáp một cái rồi gật đầu đi theo mà chẳng nói câu gì.
Đồng chí cảnh sát này cũng chậc lưỡi, sao cậu ta còn hơn cả sếp của mình vậy. Được cấp dưới đến đón, sau đó ngủ một giấc, lúc dậy có người gọi, rồi chắp tay sau đít đi trước. Anh ta chỉ biết cười khổ, không biết có phải con nhà có gia thế khủng nào không. Chỉ có như vậy mới không sợ cảnh sát làm phiền mấy chuyện cỏn con này. Ẩu đả? Chỉ có kẻ đánh là ai có chống lưng to hơn người đó sẽ thắng, xét xử cái rắm.
Cả bốn đứa được chia riêng rẽ vào các phòng lấy lời khai, ba người kia thì không sao, chỉ có Dương Tuấn Vũ là được tên phó đồn trưởng Tấn Phát tận tình chăm sóc hỏi han. Ông ta nói:
- Nói đi, rốt cuộc vì sao các cậu lại gây sự với họ?
- …
Trả lời hắn là khoảng thời gian im lặng.
Mấy lần hỏi đều như vậy, hắn ta điên tiết lên:
- Cậu bị câm à? Cảnh sát đang hỏi cậu đấy? Trả lời mau. Hay là muốn ăn đòn hả?
Hắn quát lớn, đập bàn hét lên. Những người ở bên ngoài cũng bị hắn la cho hoảng hồn. Ai cũng nghĩ “hôm nay phó đồn trưởng lại ép cung à”.
Dương Tuấn Vũ nhăn nhăn mày, hắn ngoáy ngoáy tai rồi thổi phù vào mặt tên Tấn Phát này rồi nói:
- Tôi không bị điếc, cũng không bị câm, chẳng qua nghe không hiểu tiếng động vật.
Tấn Phát bị nói là động vật thì điên lên, hắn hô lớn:
- Người đâu, vào dùng hình lấy khẩu cung cho tôi.
Nhanh chóng có hai tên vẻ mặt đê tiện đi vào, đôi môi nhếch lên tà ác. Chúng đều là người của Tấn Phát, chuyện dùng hình này đã quá quen thuộc rồi, hôm nay lại một tên được nếm thử, không biết là chịu được mấy phút thì khai.
Dương Tuấn Vũ cũng đã chán ghét mấy tên này rồi, cứ vo ve quanh tai làm hắn khó chịu, hắn nói:
- Tốt nhất các người nên biết điều chút. Thứ nhất, tôi không có cái gì để khai, bọn ngu ngốc đấy muốn vận động một chút nên tôi đã giúp, cũng không cần bọn hắn cảm ơn.
Thứ hai, các người không có quyền dùng hình ép cung, đây chỉ là một vụ án dân sự, không có yếu
tố nguy hiểm với xã hội, ép cung là không đúng luật.
Thứ ba, tôi dưới 18 tuổi, chưa phải là một công dân, các người muốn hỏi thì phải đợi người bảo hộ của tôi đến. Các người là cảnh sát, sống với mục tiêu là làm nô bộc, phục vụ nhân dân, vì thế đừng có lên mặt với tôi.
Nếu những lời nói và hành động của các người hôm nay được truyền đi thì cái mũ trên đầu cũng theo đó mà bay luôn đấy. Vì vậy, nên làm nhanh nhanh một chút, tôi còn muốn về ngủ, khi nãy ngủ chưa đã.
Tấn Phát và hai tên đệ nghe thấy thế thì ngẩn ra, tên nhóc con này đúng là rất rõ luật. Thậm chí mấy điều hắn nói đó bọn chúng chẳng bao giờ để tâm, cứ dùng hình ép cung là nhanh gọn nhất, không chịu được thì ký vào đơn nhận tội, chịu được thì… ừm, hiện tại bọn chúng còn chưa thấy ai chịu được. Nếu chịu được loại dùng hình này thì đổi loại khác, đổi đến khi nào ngoan ngoãn thì thôi.
Tấn Phát thoáng ngây ra, sau đó cười lạnh nói:
- Mày đã vào đây rồi thì đừng có già mồm nữa, tao ở đây chính là luật pháp, hai đứa mày mau chóng khiến hắn nhận ra ai mới là chủ ở đây đi.
- Ai là chủ ở đây vậy phó đồn trưởng Tấn, lời anh nói từ khi nào đã trở thành luật pháp của Đảng và Nhà nước rồi?
Mấy tên này đang định dùng hình thì đột nhiên từ phía cửa vang lên tiếng nói của cô- Cảnh sát trưởng kiêm Phó giám đốc công an tỉnh Vĩnh Hà- Vương Tố Uyên.
Tấn Phát đổ mồ hôi hột, hắn tự vả vào miệng mình mấy cái sau đó như con chó thấy chủ, cúp đuôi lại nói:
- Chắc ngài nghe nhầm rồi, tôi không có nói tôi là luật pháp, mà là tôi chấp hành luật pháp.
- Ồ, vậy là tai tôi có vấn đề rồi.
- À, không không..à..à..
Hắn vừa không dám nhận là mình nói lại vừa không dám nói cảnh sát trưởng tai hỏng, hắn bối rối ấp úng nhìn rất khó coi.
Tố Uyên cũng cảm thấy tên này làm mất sạch hình ảnh cảnh sát trong mắt dân chúng, cô nói:
- Không cần giải thích nữa. Vụ này không cần thiết phải làm ầm lên như vậy, còn nữa, ai cho các anh ép cung học sinh, ai cho các anh quyền dùng hình đối với đối tượng còn chưa đủ tuổi chịu
trách nhiệm trước pháp luật như vậy?
- Là tôi sai, là tôi sai. Cảnh sát trưởng Tố bớt giận.
- Các anh đi ra ngoài đi, tôi sẽ tự thẩm vấn.
- Vâng vâng.
Vương Tố Uyên chán ghét hất hất tay đuổi, mấy tên này như được ân xá chạy đi rất nhanh.
Sau khi đã lấy lại được không khí yên lặng, Vương Tố Uyên kéo chiếc ghế lại, ngồi xuống đối diện
với Dương Tuấn Vũ, cô từ từ đánh giá cậu thanh niên trước mặt này.
Gương mặt rất đẹp trai, nam tính, nhưng đượm buồn, ánh mắt hắn cũng đánh giá cô mang theo vẻ bất cần. Cô chán ghét nhất là cái loại này, kiểu công tử ca bất cần, cậy có gia thế chống lưng mà thích làm gì thì làm. Vẫn còn đang là học sinh đã như vậy rồi, sau này chỉ làm cặn bã xã hội.
Đẹp trai thì càng đáng hận, dựa vào gương mặt để làm nhiều cô gái ngây thơ sập bẫy rồi bỡn cợt, trêu đùa tình cảm của họ. Chán rồi lại bỏ. Nếu hôm nay đã vào tay cô thì cũng không thể bỏ qua cho hắn được. Phải cho hắn biết điều một chút, sau này còn bớt hại người đi.
Chẳng hiểu bà chị này bị tên đẹp trai nhà giàu nào bỏ, mà lại hận lây sang những kẻ có vẻ ngoài tuấn tú. Dương Tuấn Vũ ngơ ngơ tự nhiên lại được khép vào danh sách đen của cô cảnh sát kiêm Phó giám đốc công an tỉnh thế này.
Dương Tuấn Vũ cũng đã nhận ra ánh mắt chán ghét của cô, nhưng hắn chẳng quan tâm, chưa đợi cô nói hắn đã mở lời:
- Cô không cần phải chán ghét tôi như vậy, tôi cũng chẳng muốn xuất hiện trước mặt mấy người làm gì. Người nhà tôi còn đang ở nhà đợi cơm, à, còn mấy đứa bạn học của tôi nữa, mấy người không nên làm khó họ làm gì, tất cả chỉ là do bốn tên mắt mù đó quá yếu đuối lại còn dám đi trêu trọc con gái nhà lành.
Vương Tố Uyên cười lạnh, cô nói:
- Họ đúng là đã được thả về hết, cũng chỉ bị phụ huynh mắng và được chúng tôi nhắc nhở không nên vào quán bar uống rượu thôi. Tuy vậy hành vi cố ý gây rối, cố ý gây thương tích của cậu thì không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được. Bốn tên đó đã được bác sĩ chẩn đoán: một tên gãy 2 cái xương sườn, một tên rụng mất ba cái răng, một tên rạn xương đùi, một tên chấn thương phần mềm. Đây đã đủ khép thành tội danh của cậu rồi. Chưa kể cậu cũng chẳng có chút cảm thấy hối hận hay nhận sai gì. Vì vậy cậu sẽ không được thả về nhẹ nhàng như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...