Dương Tuấn Vũ sau khi tập luyện xong đã là 12 giờ, hắn ngồi bên hồ cá, nhìn ánh trăng chiếu xuống mặt nước như được dát bạc.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng bước tới, hắn không quay lại, chỉ nói:
- Đêm khuya rồi, em tập nhảy và hát cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi sớm. Lạnh không tốt cho đôi chân và giọng nói.
Hắn đang nói thì một cái áo choàng được khoác lên người, Mai Tuyết Yên ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn lên trăng sáng trên cao. Cô khẽ vuốt lại tóc mai ra sau tai, rồi nói:
- Anh có điều khó nghĩ à? Có thể nói cho em được chứ?
Dương Tuấn Vũ đã quen với cô em gái nhạy cảm của mình rồi, hắn cũng không hỏi vì sao cô biết. Hắn vuốt lên mái tóc dài đen mượt của cô, cười nói:
- Không sao. Anh vẫn có thể tự xử lý được. Chỉ là suy nghĩ nhiều một chút.
Mai Tuyết Yên đứng dậy, đi ra sau hắn rồi ngồi xuống, hai tay giúp Dương Tuấn Vũ xoa nhẹ hai bên thái dương, cô nói:
- Anh có cần phải cố gắng như vậy không? Chẳng lẽ có điều gì sắp đến khiến anh phải vội vàng như vậy? Gần đây cả nhà mình bận rộn, tất nhiên ai cũng vui vẻ, nhưng thời gian ở gần nhau thật ít. Anh nên ăn cơm cùng cả nhà vào buổi tối. Cha mẹ cứ nhắc anh đó.
- Ừm, anh nhớ rồi. Em đi học vẫn tốt chứ? Có gặp gì khó khăn không?
- Em vẫn cố gắng được. Dù sao cũng đã nhiều năm không đi lại rồi, đôi chân còn chưa thể uyển chuyển được như các bạn khác.
- Em gái anh rất giỏi mà, rồi em sẽ làm được thôi, nhưng phải làm từ từ, đừng có cô quá mà ảnh hưởng không tốt.
- Vâng. Em sẽ không để mọi người lo lắng đâu.
- Hì. Nếu có kẻ xấu nào bám theo em thì bảo anh, anh sẽ xử lý. Em gái anh vừa xinh đẹp, vừa thông minh, lại tốt bụng như vậy dễ làm cho mọi người say quên lối về đấy.
- Anh đừng trêu em. Mà dạo này anh không đi gặp Minh Châu à? Nghỉ hè rồi không biết cô ấy làm gì nhỉ?
- Bọn anh vẫn thường xuyên gọi điện liên lạc mà.
- Anh ngốc, con gái cần có người yêu bên cạnh. Chỉ gọi điện thoại thì không được đâu. Anh không thấy cô ấy rất đẹp à? Cũng rất thông minh, rất tốt bụng này. Anh mà không để ý thì sẽ có người cướp mất đấy. Em đã nhắc nhở anh rồi nha, sau này mà bị cướp mất thì đừng có tìm em khóc lóc. Hì hì.
Dương Tuấn Vũ quay lại véo cái mũi nhỏ của cô, cười hì hì nói:
- Được rồi, anh nghe lời em, mai cùng cô ấy đi chơi.
- Ừm, phải như thế chứ. Thôi em vào nghỉ đây, mai còn lên lớp. Anh cũng nghỉ sớm đi.
- Ừm, đi ngủ đi, anh ngồi đây một lúc nữa rồi vào.
Mai Tuyết Yên đi được một đoạn thì dừng lại nói:
- Nếu anh vất vả quá thì có thể tìm thêm người giúp. Đôi khi cũng phải mạo hiểm một chút. Chịu chấp nhận tìm người rủi ro. Anh cứ thị sát một vòng, thấy ai có tiềm năng thì cứ cất nhắc lên. Rồi trong quá trình đó theo dõi nghiêm ngặt là được. Nếu thấy được thì duy trì, không được thì anh sa thải.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy như vậy thì mắt sáng lên, đúng là em gái hắn là vì sao may mắn của hắn. Dương Tuấn Vũ không biết cô đang nói chuyện công ty, hay là phát hiện ra mình có tổ chức bí mật.
Hắn im lặng coi như đồng ý. Mai Tuyết Yên nói xong cũng không đợi anh mình trả lời, cô đã đi vào nhà.
Ở công ty, từ lúc biết có nội gián hắn đã tăng cường quan sát camera bí mật, những ai làm được việc hắn đều ghi lại, định theo dõi một thời gian nữa rồi mới cân nhắc. Nhưng đúng như em gái hắn nói, cứ phải mạo hiểm. Kinh doanh chính là một cuộc chơi mạo hiểm. Hắn gọi điện cho đội ngũ quản lý họp online ngay lập tức trong đêm. Khi mọi người đã vào đầy đủ hắn nói:
- Xin lỗi mọi người vì đã đánh thức tất cả ngay giữa đêm này. Ai đang làm chuyện gì dang dở thì lát nữa tiếp tục làm tiếp. Tôi không chiếm nhiều thời gian. Tôi gọi mọi người là để thông báo.
Mọi người nghe hắn nói đến câu “ai đang làm chuyện gì dang dở thì lát nữa làm tiếp” thì tất cả phì cười. Nhưng nghe nói có thông báo thì lại nghiêm túc trở lại.
- Tôi sẽ đọc danh sách những nhân viên công tác tốt, những người này ai tôi đọc tên sẽ nâng lên một cấp, những vị trí nào trùng lặp thì mọi người sẽ tự hiểu rằng họ sẽ nhận được quyết định giáng cấp vào ngày mai.
Tự nhiên nghe đến quyết định thăng giáng cấp, ai buồn ngủ đều hết luôn buồn ngủ. Tai dựng lên nghe kỹ xem có tên của ai bổ nhiệm vào vị trí của mình không. Nhưng khi nghe xong thì mọi người đều thở ra một hơi, hóa ra chỉ là những cấp từ phó phòng, trưởng phòng, phó giám đốc mà thôi.
Những người được đọc tên thì đều là nhân viên cấp dưới có năng lực xuất sắc. Đúng là nên được bổ nhiệm.
- Cấp bậc trong công ty sẽ có quyết định thay đổi mỗi quý (3 tháng) một lần. Ai làm được việc tốt thì sẽ lên chức, ai làm sếp mà không có năng lực thì giáng chức. Ai được bổ nhiệm lên mà chểnh mảng công việc, xảy ra sai sót lập tức sẽ giáng chức. Mọi người nghe rõ?
- Rõ thưa chủ tịch.
- Tốt lắm, cuối cùng, vị trí giám đốc công ty Du lịch và Hàng hải Thịnh Thế là Đông Nghi- nhân viên mới vào làm. Tôi biết mọi người sẽ nghi ngờ nhưng đây là quyết định của tôi. Nếu chị ta làm tốt, 3 tháng sau sẽ giữ nguyên chức, nếu không làm tốt, tôi sẽ giáng chức hoặc sa thải. Quyết định này sẽ được gửi fax vào sáng mai. Buổi họp công bố các chức vị sẽ do chị Lâm Băng và anh Lê Khôi chủ trì. Biên bản cuộc họp sẽ nộp lại vào mail cho tôi ngay sau đó. Mọi người còn có ý kiến gì không?
- Không có.
- Tốt. Chúc mọi người ngủ ngon. À. Khi nào vượt qua giai đoạn khó khăn này mỗi người sẽ được tăng thêm 10% lương.
- Chủ tịch muôn năm.
- Được rồi, những người làm tốt đều xứng đáng được khen thưởng. Tan họp.
Đông Nghi chắc chắn đêm nay và nhiều đêm sau còn mất ngủ.
Dương Tuấn Vũ đã nghĩ kĩ, chỉ có chị ta mới thích hợp cho chức vụ đó. Công ty đang bước đầu thành hình, chính là cần lòng nhiệt huyết và phấn đấu quên mình.
…
Sáng hôm sau, Dương Tuấn Vũ hẹn cô công chúa nhỏ đi chơi. Đúng là như em gái nói, gọi điện và gặp nhau đúng là rất khác biệt.
Hôm nay Minh Châu mặc một bộ quần bò bó sát tôn lên cặp chân dài nỏ nhắn, mặc một chiếc áo sơ mi kẻ rộng, hai vạt áo buộc trước bụng, đôi một cái mũ lưỡi trai màu xanh dương, tóc buộc đuôi gà cho qua khe mũ. Nhìn cô đúng là muốn cùng hắn đi chơi khắp nơi rồi.
Mặc váy sẽ đẹp hơn nhiều nhưng hoạt động sẽ khó khăn. Cô quyết định chọn một bộ đồ gọn gàng, sẵn sàng vượt qua mọi thử thách.
Dương Tuấn Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé mát lạnh, cùng cô đi vào khu vui chơi. Hai người định chơi tất cả các trò có thể chơi được. Nhưng đời không như là mơ. Mọi thứ cứ vui vẻ, xuôn xẻ cho đến khi hắn mang cô đi chơi trò ném vòng.
Đây là trò chơi với luật chơi rất đơn giản. Cứ ném vòng vào đồ vật gì thì sẽ được mang vật về. Khoảng cách gần nhất là 2m, sau đó những đồ đắt hơn thì độ cao cũng tăng lên và cũng xa hơn. Ông chú bán hàng đưa cho cô 5 cái vòng rồi lấy lại 20.000 đồng.
Dương Tuấn Vũ cũng lấy 5 cái vòng, hắn ném 5 cái trúng 3. Rồi ôm được một con thỏ bông về.
Nhưng mà Diệp Minh Châu thì 5 cái đều ném vào con gấu bông xù màu trắng. Ừm, ở xa nhất và cao nhất.
Chuyện cũng chẳng có gì, ném không trúng thì lại ném tiếp, Dương Tuấn Vũ lại lấy thêm 10 cái vòng cho cô ném thỏa thích. Ừm, đúng là ném rất thỏa nhưng không thích. Cô ném 10 cái lại trượt.
Dương Tuấn Vũ có ý muốn ném cho cô nhưng cô nói:
- Chẳng lẽ một con gấu mình cũng không ném được?
Thế là cô cứ cắn đôi môi đỏ, ném ném ném và ném.
Dương Tuấn Vũ ở một bên xem mà cũng toát mồ hôi hột. Bà cô nhỏ này không phải hơi quá chứ? Hắn đếm cũng phải tiêu được hơn 800.000 rồi, tức là cô đã ném được 200 cái vòng, ừm, cũng có mất lần suýt trúng nhưng lại rơi ra.
Ông chủ xem cô gái xinh đẹp ném vòng lúc đầu cũng rất vui vẻ, vì ném càng nhiều ông lại càng lãi. Nhưng khi cô gái này ném được 100 cái không trúng thì mắt ông cũng trợn lên rồi. Tới khi ông ta đếm được tròn 800.000 tức là được 200 cái thì ông ta lau mồ hôi, rồi ngăn cô lại nói:
- Cô gái trẻ, đừng ném nữa, tôi tặng cô con gấu này là được mà. Cô ném gấp mấy lần giá con gấu này rồi.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy ông chú này tốt bụng tặng cho Minh Châu con gấu, đang định nói cảm ơn thì bà cô nhỏ lắc đầu nói:
- Không phải chỉ là con gấu đâu chú. Chẳng lẽ cháu không thể ném trúng cái gì. Không được, cháu phải ném đến bao giờ trúng thì thôi.
- Nhưng mà cô ném gần 1 tiếng đồng hồ rồi.
Rồi ông ta quay sang nói với Dương Tuấn Vũ:
- Cậu là bạn trai cô ấy hả? Sao không khuyên cô ấy đi. Tiêu nhiều tiền thế để ném một con gấu có đáng không?
Hắn chưa kịp nói gì thì Diệp Minh Châu nói:
- Cái này không phải là chuyện tình của việc ném con gấu này đâu chú. Được rồi, tiền cháu cũng không thiếu, chú lấy thêm vòng cho cháu đi.
Trong lúc ông chú khuyên can thì 20 cái vòng trong tay cô đã được cô ném sạch. Hai người đàn ông nhìn lên bục thì vẫn thấy con gấu trắng đứng sừng sững không chịu chui vào cái vòng thì cảm thấy khiếp sợ.
Hai người cùng nghĩ “Xác suất 1/220 cũng không được ư?”.
Dương Tuấn Vũ thấy không ổn, vội vàng nói:
- Minh Châu này, đi ăn kem đi, tớ thấy hơi khát.
Ông chủ cũng gật đầu lia lịa:
- Đúng đúng, hè rồi, ăn kem rất thích. Hai đứa nên đi ăn thôi. Bên kia chú biết có cửa hàng kem ngon lắm. Đó, tên là I-Cream đó. Rất rẻ mà rất ngon, chất lượng cũng rất tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...