"Được rồi. Muốn biết chuyện tối ngày hôm qua, vậy anh mời tôi uống rượu đi!" Lạc Mật Mật khoanh tay trước ngực, mặt lộ vẻ khinh thường.
Thế nhưng lại dọa Tô Trạch sợ hãi. Nếu mình dẫn cô ấy đi uống rượu, bị lão đại biết được, mình nhất định sẽ chịu cực hình, mình vẫn còn quý cái mạng già này lắm nha.
Không được không được không được…
Tô Trạch đầu óc rối loạn, nhanh chóng dốc toàn lực tìm kiếm kế sách ứng phó.
"Tôi không uống rượu." T
MD, suy nghĩ nửa ngày mà chỉ nói được cái lý do vớ vẩn này sao.
Lạc Mật Mật chu cái miệng nhỏ nhắn, hung hăng đưa chân đá Tô Trạch.
"Anh nói dối đúng không? Còn muốn tôi nói cho anh biết bí mật của lão đại anh sao, anh chờ chết đi!"
Tô trạch vừa đưa tay xoa nắn bắp chân, vừa bất đắc dĩ cười cười.
"Tôi nào dám lừa dối cô. Tôi chỉ uống nước tinh khiết, sữa tươi tinh khiết, cho nên, tôi rất là đơn thuần! Không hề biết nói dối. . . . . ."
Lần này Lạc Mật Mật giận điên lên, đưa tay níu lấy cánh tay Tô Trạch, hung hăng bấm một cái.
"Anh còn dám nói với tôi là anh rất đơn thuần? Nhìn ánh mắt của anh là thấy đen tối rồi! Thôi đi, anh đúng là đứa trẻ không biết thức thời!’’
Nói xong, Lạc Mật Mật ba bước cũng thành hai bước, hấp ta hấp tấp đi vào biệt thự.
“Bánh nướng áp chảo không có thuê người giúp việc à? Chẳng lẽ tất cả mọi thứ đều muốn tôi tự mình làm sao?” Lạc Mật Mật bắn ánh mắt ra bốn phía, bắt đắc dĩ ngồi xuống ghế sô pha.
“Lão đại đã nói rồi, anh ấy không thích người khác động đến đồ của mình, hơn nữa cô là con gái, có thể tự mình lo liệu tốt mà.” Tô Trạch vừa để hành lý xuống, vừa cười ha hả trả lời.
Lạc Mật Mật nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên, gương mặt phấn hồng lúc này đã mất đi nụ cười.
“Hừ, trừ cô ấy ra, quả thật không để cho người khác động đến đồ vật của anh ta ư? Thôi đi, có cái gì đặc biệt hơn người đâu chứ.”
Nhìn Lạc Mật Mật vẻ mặt không hài lòng, Tô Trạch từ từ tới gần, “Mật Mật, nhìn cô giống như là đang ghen vậy, đó là anh hai cô, cô cũng ghen sao?”
“Ai nói anh ấy là anh hai tôi?!” Lạc Mật Mật chợt ý thức mình nói sai, vội vã hốt hoảng quay mặt lại, "Ý tôi là, tôi không có ghen."
Như tên Hòa thượng lùn hai thước với tay sờ không đến đầu ( nghĩa là vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì) Tô Trạch đành phải biết điều đem hành lý mang lên lầu hai, sau đó nhanh chóng biến mất.
--- ------ ------ ----
Văn phòng công ty thiết kế thời trang.
“Lão đại, những văn kiện này cần anh ký tên.”
Mạc Triết Hiên ôm đống văn kiện đặt lên bàn của Lạc Thiểu Trạch, đẩy gọng kiếng một cái, lẳng lặng đứng bên cạnh.
"Tô trạch đã trở lại chưa?" Lạc Thiểu Trạch cũng không ngẩng đầu lên nhìn văn kiện.
"Hiện tại đang đi trên đường. Lão đại, anh vừa mới tới công ty có nên triệu tập mọi người đến tham gia cuộc họp không?" Mạc Triết Hiên nhẹ nhàng nói một câu thăm dò, không nhịn được giương mắt quan sát vẻ mặt của Lạc Thiểu Trạch.
Vẫn là gương mặt lạnh như băng đó, không có một chút thay đổi, Lạc Thiểu Trạch chậm rãi nói, “Không cần, không cần thiết phải họp. Cái kiểu chào đón ‘quan mới nhậm chức ba tầng lửa’ này không thích hợp với tôi.”
“Phải” Mạc Triết Hiên đứng ở một bên, không ngừng gật đầu.
Lúc này, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị người ta mở ra, Tô Trạch giống như là nổi điên chạy vào.
Mạc Triết Hiên kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Trạch đang hốt hoảng ở cửa, sau đó nháy mắt ra hiệu.
Tô Trạch vịn cánh cửa lại, cẩn thận quan sát Lạc Thiểu Trạch đang ngồi ở phía sau bàn làm việc, thấy anh vẫn đang xem xét văn kiện vẻ mặt như không có chuyện gì, nhất thời thở phào một cái, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Tại sao cậu vào mà không gõ cửa trước? Không biết lão đại đang làm việc sao?” Tô Trạch vừa mới đến bên cạnh Mạc Triết Hiên liền nhẹ nhàng cảnh cáo.
Tô Trạch cúi đầu le lưỡi một cái.
Bỗng nhiên, Lạc Thiểu Trạch nâng văn kiện lên, đưa về phía Mạc Triết Hiên nói, “Trang phục mùa thu này tại sao không đưa ra thị trường? Tôi thấy rất tốt, báo cho bộ phận kinh doanh là phải đưa trang phục này ra thị trường.”
"Nhưng mà. . . . . ." Mạc Triết Hiên giơ tay muốn phản bác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...