Đã trễ thế này, ai còn ở trên sân thượng đây? Vẫn còn đang gọi điện thoại sao, chẳng lẽ là Thiểu Trạch còn đang bận nghiệp vụ sao?
Lạc Mật Mật rón ra rón rén đi đến bên ban công, cúi người thò đầu ra. Vốn định tiến lên cho Lạc Thiểu Trạch một kinh hỉ, nhưng mà, mới vừa đi tới ban công liền bị giọng nói bên ngoài truyền đến.
"Thuộc tổng, bà còn nhớ rõ ước định giữa chúng ta sao? Không phải là bà vẫn luôn đi tìm con gái ruột thịt của mình sao, đúng vậy, bà gặp mai rồi, bây giờ tôi liền nói cho bà biết con gái ruột thịt của bà là ai. Nhưng bà cũng không cần cao hứng quá sớm, muốn tôi nói cũng có điều kiện."
Là Bùi Nhã Phi, đã trễ thế này lại gọi điện thoại! Thuộc tổng đó là người nào? Còn nói điều kiện. . . . . .
Lạc Mật Mật nghe những lời này, lòng hiếu kỳ càng tăng thêm, liền càng thêm chuyên chú lắng nghe.
"Con gái ruột thịt của bà chính là Lạc Mật Mật!"
Âm thanh nặng nề vang lên, đập thần kinh của Thuộc Oái Nương bên kia điện thoại, đồng thời cũng đập vào thần kinh của Lạc Mật Mật.
Làm sao có thể? Cô là con gái của Thuộc tổng? Thuộc tổng chính là người lần trước nhốt cô tên Thuộc Oái Nương sao? Điều này sao có thể đây?
Lạc Mật Mật trừng lớn cặp mắt, không thể tin tưởng lỗ tai mình. Nhưng, bất kể trong lòng cuồn cuộn thế nào, luôn có một ý nghĩ phải ráng chống đỡ.
Tại sao Bùi Nhã Phi biết chuyện này? Chẳng lẽ đây cũng là mưu kế của cô ta sao?
"Thuộc tổng, bất kể bà nghĩ gì, đây là thật. Bà có thể đợi đến khi tận mắt nhìn thấy cô ta thì sẽ nhìn thấy hai khỏa nốt ruồi đỏ trong lòng bàn tay cô ta . . . . ."
Lạc Mật Mật nghe nói thế, chợt đưa tay phải ra cẩn thận nhìn lại.
Hai khỏa nốt ruồi đỏ! . . . . . .
Lạc Mật Mật chỉ cảm thấy cả người mềm yếu, cả người tê liệt ngã xuống ở góc tường. Mặt tràn đầy nước mắt giống như đê vỡ nước lũ tràn vào.
"Dĩ nhiên, tôi giúp bà tìm được con gái, bà nên thực hiện điều kiện trước đó của chúng ta. Điều kiện của tôi, mang Lạc Mật Mật rời khỏi Lạc gia, vĩnh viễn không cho cô ta trở lại." Nhìn bộ dáng Bùi Nhã Phi chân cao khí ngang, lúc này Lạc Mật Mật thật muốn tiến đến, một tay đè cô ta xuống đất.
Nhưng, lý trí vẫn còn khống chế được cô.
Dù sao, chuyện này quá quan trọng, nếu đúng như vậy lỗ mãng đi đến chất vấn Bùi Nhã Phi, chỉ sợ đến tột cùng cũng chẳng biết trong hồ lô của người phụ nữ này đang bán thuốc gì.
Lạc Mật Mật hít sâu chịu đựng, nhưng cũng đồng thời dựng thẳng lỗ tai lên, dùng sức nghe rõ âm thanh bên kia điện thoại.
Âm thanh trong điện thoại Bùi Nhã Phi rất cao, cho nên dùng sức nghe vẫn có thể nghe rõ ràng.
"Bùi tiểu thư, lần nào mưu kế của cô cũng rất buồn cười, cô không cảm thấy cô nói điều kiện như vậy rất lãng phí sao? Này, nếu như Lạc Mật Mật thật giống như cô nói vậy, là con gái ruột thịt của tôi, không cần cô nói, tôi cũng sẽ mang nó đi, sẽ không để cho nó và Lạc gia có bất kỳ liên hệ. Nhưng có phải hay không, đến lúc đó nếu tôi biết cô trêu chọc tôi, nói vậy kết quả chính cô tự biết đi."
Giọng nói bên kia điện thoại khiến Bùi Nhã Phi khó chịu vô cùng, cả người tức giận không nói được gì, ngược lại khiến cơ thể của mình kìm nén đến run rẩy.
Bên kia điện thoại tiếp tục truyền đến, "Bùi tiểu thư, Lạc Mật Mật có phải là con gái của tôi hay tự tôi sẽ tra rõ, cũng không cần cô quan tâm."
Bị người khác hung hăng cúp điện thoại, Bùi Nhã Phi há to mồm kinh ngạc nhìn điện thoại di động, sau đó tức giận ném điện thoại di động ra phía bên ngoài cửa sổ.
"MD, bà lại dám cúp điện thoại của tôi. Thuộc Oái Nương, bây giờ bà lại cắn tôi một hớp, đến lúc đó sẽ có thứ hay cho bà xem đấy!"
Bùi Nhã Phi thở phì phò đôi tay đỡ ở lan can nhìn nơi xa, nhưng chợt xoay động con ngươi, tựa hồ đã hiểu ra cái gì, "Đúng vậy, bất kể như thế nào, chuyện này còn như mong muốn của mình, chỉ cần Thuộc Oái Nương có thể mang Lạc Mật Mật đi, sau đó cả đời không qua lại với Lạc gia, vậy mình còn cần để ý những thứ này sao?"
Nghe lời của Bùi Nhã Phi, Lạc Mật Mật giận dữ muốn phát điên. Mình như một con cờ trong tay Bùi Nhã Phi, muốn làm gì thì làm. Nhưng, Bùi Nhã Phi chưa làm rõ ràng, Lạc Mật Mật là một người sống, cô có tư tưởng của cô, làm sao sẽ chịu người khác định đoạt? !
Lạc Mật Mật lặng lẽ về tới gian phòng của mình, núp ở góc tường một đêm không có ngủ. Cô không biết mình nghe được những thứ này có thật hay không. Nhưng thiệt giả bây giờ, đối với cô mà nói đều không phải là chuyện gì tốt. Huống chi bây giờ cô đang có thai, không thể cùng người phụ nữ này xảy ra tranh chấp. Nhưng, đi tìm Lạc Thiểu Trạch, không có chứng cớ Lạc Thiểu Trạch sẽ tin tưởng cô sao?
Ban ngày đột nhiên đến, tựa hồ không có bao lâu mặt trời cũng đã chiếu cao đỉnh đầu. Lạc Mật Mật cứ khoanh hai chân như vậy, đầu dựa vào trên đầu gối vẫn ngồi thẳng tắp, cho đến khi trong phòng có người đi vào.
Là Bùi Nhã Phi, cầm trong tay một bình phun, rón ra rón rén đi tới gian phòng, nhìn khắp nơi lại không nhìn thấy Lạc Mật Mật đang ngồi ở góc tường, sau đó nhẹ nhàng đi tới trước tủ quần áo, từ từ mở cửa ra.
Nhưng, Lạc Mật Mật ngồi ở góc tường cũng đã sớm chú ý tới cô ta, nhưng mà, không có gì tâm tình đi "Quấy rầy", cho đến khi thấy cô ta không tốt lành gì mở cửa tủ ra.
"Cô ở đây làm cái gì?"
Bùi Nhã Phi bị giọng nói đột nhiên truyền đến sau lưng hù dọa, ngơ ngác đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Cho đến khi cô từ từ đóng cửa lại, mới chậm rãi xoay người, giấu bình phun phía sau lưng, vẻ mặt cứng ngắc vô cùng.
"Mật Mật, cô ở nhà sao, tôi còn cho là cô đi ra ngoài rồi chứ!"
Thấy Bùi Nhã Phi làm bộ ngu ngơ, Lạc Mật Mật vịn vách tường từ từ đứng lên, khuôn mặt không có một tia biểu tình, "Cho là tôi đi ra ngoài là có thể tùy tiện vào phòng của tôi sao? Trong tay cô cầm cái gì?"
Thấy Lạc Mật Mật chỉ sau lưng mình, bắt đầu cảm thấy hứng thú với đồ trong tay mình thì cả người Bùi Nhã Phi cũng cảnh giác hẳn lên, "Không có, không có gì. . . . . ."
"Không có gì sao cô lại tới phòng của tôi, còn mở tủ quần áo ra!"
Bùi Nhã Phi không dám nhìn tới ánh mắt của Lạc Mật Mật, chỉ đành phải vừa di chuyển ra phía ngoài cửa, vừa nhẹ giọng trả lời, "Chính là thuốc diệt gián nha. Tôi đang quét dọn nhà cửa, cho nên cũng muốn giúp cô quét dọn một chút, giúp cô trừ sâu trứng trong tủ quần áo. . . . . ."
"Tôi không tin, cô cho tôi nhìn một chút!" Lạc Mật Mật giống như điên rồi xông về trước, cố gắng đoạt lấy bình phun trong tay Bùi Nhã Phi, nhưng ngay khi mới vừa nhào lên trong nháy mắt, Bùi Nhã Phi lôi kéo cửa phòng chạy ra ngoài.
Bùi Nhã Phi đi tới phòng vệ sinh, liền tranh thủ mở bình phun ra, đổ toàn bộ dược thủy vào trong bồn cầu cuốn đi, sau đó ném tới trong bồn rửa tay bắt đầu xả nước.
Khi Lạc Mật Mật theo sát phía sau chạy vào phòng vệ sinh thì Bùi Nhã Phi bình thường lại từ từ tẩy rửa bình phun.
Nhưng, ở trong mắt của Lạc Mật Mật, tất cả đều rất khả nghi. Cô đi từ từ vào phòng vệ sinh, hai mắt tràn đầy sát khí, "Bùi Nhã Phi, rốt cuộc trong bình phun của cô đang chứa cái gì?"
"Chính là một chút thuốc trừ sâu bình thường, chẳng lẽ cô thấy gì đó khác biệt sao?" Bùi Nhã Phi nhẹ nhõm tự nhiên, nhìn mình trong gương sửa sang lại tóc của mình.
Lạc Mật Mật nhìn nước trong bình phun, mặt nghiêm túc, "Cô đang gạt đứa bé ba tuổi sao? Nếu như là dược thủy bình thường, cô lại không cho tôi xem sao?" Lạc Mật Mật chợt bắt được cổ tay của Bùi Nhã Phi, hung hãn nói, "Nói cho tôi biết, đến tột cùng cô muốn làm gì?"
"Tôi có thể làm gì? !" Bùi Nhã Phi dùng sức hất cánh tay của Lạc Mật Mật, sau đó sửa sang lại quần áo một chút chuẩn bị đi ra ngoài, "Cô lại nghi ngờ vô cớ như vậy, chẳng qua là một chút thuốc trừ sâu bình thường thôi, coi như cho cô xem cô cũng nhìn không ra. Làm gì cần phải tìm cho mình cái phiền toái này đây?"
Bùi Nhã Phi đẩy cửa đi.
Nhưng lúc này Lạc Mật Mật đứng ở phía trước gương lại có một cảm giác chẳng lành thăng lên trái tim.
Bùi Nhã Phi này tuyệt đối không phải là một người chủ động đi quan tâm người khác, lấy lý do quét dọn phòng, cho nên cô ta lén lút đi vào phòng của cô, nhất định cô ta có mục đích không thể cho ai biết. Thế nhưng mục đích sẽ là gì chứ. . . . . .
Lạc Mật Mật bỗng nhiên có cảm giác cả người lạnh lẽo, bụng nhỏ đau đớn khó nhịn, đau không ngừng phịch một tiếng ngồi trên mặt đất. Cô há hốc miệng hết sức hít thở chịu được đau đớn, dùng sức chống đỡ lấy thân thể muốn đứng lên lần nữa, nhưng không có biện pháp.
Khi nàng nhìn đến phía dưới thân thể thì thấy có máu chảy ra, một cảm giác sợ hãi không tiếng động xông về đầu, cũng không nhịn được nữa lớn tiếng kêu cứu.
"Cứu mạng, cứu mạng, đứa bé của tôi, đứa bé của tôi. . . . . ."
Lạc Mật Mật đưa tay muốn đi mở cửa phòng vệ sinh, nhưng thân thể cồng kềnh làm cho cô căn bản không có phương pháp đứng dậy, hơn nữa không với tới tay nắm cửa. Bây giờ cô hy vọng dường nào có người xuất hiện trước mặt của mình. Cho dù là Bùi Nhã Phi mình cực kỳ ghét, nhưng mà gọi thật lâu cũng không có người đến.
Nàng xoay tay lại đưa về phía túi tìm kiếm điện thoại của mình, nhưng ông trời không có mở to mắt, lúc này cô lại bỏ quên điện thoại di động trong phòng.
Trong phòng vệ sinh máu không ngừng chảy ra, nhiệt độ cũng lạnh dần. . . . . .
Thật ra thì Bùi Nhã Phi đã sớm nghe được tiếng kêu cứu trong phòng vệ sinh, nhưng cô vẫn không nhúc nhích. Đối với cô mà nói, bất kể bây giờ Lạc Mật Mật xảy ra chuyện gì chính là ngoài ý muốn, cho dù là chết rồi, đối với cô ta mà nói đều là chuyện tốt.
Cũng không có nghĩ tới tất cả mọi chuyện đến thật đột nhiên, sáng sớm hôm nay Lạc Mật Mật còn muốn đến trường học bổ túc, bây giờ nhìn lại, cũng không có quan trọng như vậy. Bất kể Lạc Mật Mật kêu cứu thế nào, trong lòng Bùi Nhã Phi đều có một khoái cảm không nói ra được.
"Về mặt tình yêu tôi không thắng được cô, nhưng mà vận mệnh lại nắm giữ ở trong tay của tôi. Tôi có thể thay đổi vận mệnh của tôi, nhưng cô có thể sao? Chỉ sợ cô sẽ là một con chim nhỏ lụn bại, số mạng vĩnh viễn nắm giữ ở trong tay người khác. Chỉ cần thoáng dùng lực bóp, cô sẽ chết rất thảm rất thảm. . . . . ."
Đối với Bùi Nhã Phi mà nói, bây giờ cô muốn làm chính là mau rời khỏi đất thị phi này, tận lực thoát khỏi mọi hiềm nghi với mình.
Vì vậy, Bùi Nhã Phi bước nhanh đi về phía gian phòng của mình, cầm áo khoác cùng túi xách, mang theo giày cao gót chân không đi tới cửa biệt thự, sau đó mang giày rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...