Tổng Giám Đốc Rất Sủng Cục Cưng Bé Nhỏ

Khương Ngọc Trân khoát tay, "Con đừng tìm, ông ấy đi thăm bạn cũ, con qua đây, mẹ xem một chút, làm saocon gầy vậy!"

"À? Là quần áo gầy đó? Con đã tăng cân rồi. Đúng rồi, mẹ, hai người trò chuyện, con đi xem anh Hàaa...!"

Lạc Mật Mật ba bước cũng thành hai bước nhanh chóng đi tới phòng ngủ Lạc Thiểu Trạch, Lạc Thiểu Trạch đang bày chữ "Đại" thật to ở trên giường thở to ngủ !

Khe khẽ cắn lấy đôi môi, Lạc Mật Mật dựa nghiêng ở trên khung cửa, gắt gao nhìn chằm chằm cái mông của Lạc Thiểu Trạch.

Đại ngu ngốc này, tối hôm qua lại một đêm không có ngủ, suy nghĩ một chút làm người ta rất đau lòng nha, nhưng, hôm nay anh làm việc bừa bộn còn giao nhiệm vụ cho cứu binh, đây chính là không đúng chứ sao.

Lạc Mật Mật từ từ bò đến trên giường, nhẹ nhàng nằm ở bên cạnh Lạc Thiểu Trạch, an tĩnh nhìn gương mặt ngủ say của Lạc Thiểu Trạch.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất rực rỡ chiếu xuống, phản xạ bóng dáng cao to tốt đẹp như thế, rất an bình.


Hy vọng dường nào cứ như vậy nhìn anh, không có ai tới quấy nhiễu, không cần quan tâm ánh mắt cùng đàm tiếu của người đời, không cần suy nghĩ cha mẹ có thể hay không đồng ý. . . . . .

"Cha mẹ. . . . . . Oh my God, bánh nướng áp chảo, cha mẹ tới, thật sự tới, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Lạc Mật Mật chu cái miệng nhỏ nhắn, chân mày vặn thành vướng mắc.

Lạc Thiểu Trạch ngủ say không biết từ lúc nào đã tỉnh, từ từ mở mắt, mỉm cười nhìn Lạc Mật Mật trước mặt.

Hơi thở tương dung, ánh mắt chạm nhau, Lạc Thiểu Trạch dịu dàng vuốt ve tóc dài xinh đẹp tuyệt trần của Lạc Mật Mật, "Tiểu mật điên khùng, không cần lo lắng, chuyện gì không phải đều có anh sao? Không được chúng ta liền nói cho bọn họ biết, cũng may cha mẹ chúng ta là người thông tình đạt lý đấy."

Mắt to lóe lên tràn đầy phiền muộn, Lạc Mật Mật dùng sức đẩy lồng ngực của Lạc Thiểu Trạch, "Làm sao anh có thể ích kỷ như vậy? Chuyện của chúng ta nếu là nói cho bọn họ biết nhất định phải nói thân thế của em ra, như vậy chẳng phải là rất đau lòng? Ba mẹ tuổi cũng lớn, sao có thể chịu được a."

"Vậy em cũng không muốn biết thân thế của mình đến tột cùng là sao hả?"

Lạc Mật Mật lật người, ngước nhìn trần nhà, thở dài, "Nếu chân tướng sự tình gây tổn thương cho ba mẹ, vậy em tình nguyện không biết."


Nghe lời này, Lạc Thiểu Trạch đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, anh từ từ đưa cánh tay tráng kiện ôm bả vai Lạc Mật Mật, dùng sức ôm vào trong ngực, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng chạm đến mái tóc của Lạc Mật Mật, Lạc Thiểu Trạch nhếch miệng lên.

"Ai yêu, hai anh em con lại còn như vậy, vẫn còn ở trên giường đổ thừa không đứng lên."

Không biết từ lúc nào Khương Ngọc Trân đi tới phòng ngủ, Lạc Thiểu Trạch cùng Lạc Mật Mật nằm ở trên giường vọt một cái , vội vội vàng vàng sửa sang lại tóc của mình cùng quần áo.

"Mẹ, chúng ta lập tức đi. Anh, anh xem anh kìa, làm cho gian phòng loạn như vậy, chỉ là giường của anh thật rất thoải mái, để cho người nhìn liền muốn nằm trên đó nghỉ ngơi một hồi." Lạc Mật Mật hốt hoảng không biết mình đang nói cái gì.

Lạc Thiểu Trạch cũng luống cuống, vừa mặc áo khoác vừa điều chỉnh hô hấp, "Vậy sao, em thích thì cho em . . . . ."

"Ôi trời ơi!!, không phải chỉ là một giường lớn sao, Mật Mật, con đừng lấy của anh, được rồi, ngày mai mẹ sẽ mua cho con một cái tốt hơn." Đứng ở cửa Khương Ngọc Trân dở khóc dở cười.

Lạc Mật Mật liên tiếp khoát tay, "Không cần, không cần, mẹ, con nói chơi đấy. Mẹ đi ra ngoài trước đi, bọn con sẽ đi tìm mẹ sau."

Nhìn bóng lưng Khương Ngọc Trân rời đi, Lạc Mật Mật chán nản.

"Bánh nướng áp chảo, xem ra khảo nghiệm chân chính giữa chúng ta xuất hiện."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui