Đêm lạnh như nước.
Bóng đêm ở thành phố Nhiễu càng không yên bình.
Vốn dĩ hôm nay là ngày Phan Vân Lam dẫn người đi cứu Hà Ngân, đúng lúc Hoàng Mạnh đang bị Giang Việt Nhượt quấn lấy, mà bố trí canh phòng của biệt thự nhà họ Hoàng cũng không tăng cường, chính là thời cơ tốt nhất.
Nhưng rốt cuộc đám người đã chặn đường mình là ai?
Không phải Hoàng Mạnh đã giúp anh ấy dọn dẹp rồi sao?
Sau lưng Phan Vân Lam có khoảng chừng mười mấy người mặc quần áo đen, chính là đàn em của anh ấy, nhưng đám người chặn đường kia có hơn trăm người, trong tay bọn họ đều không cầm súng, chỉ có gậy sắt.
Xem ra chính là côn đồ. Phan Vân Lam quanh năm lăn lộn trong giới xã hội đen ở thành phố Nhiễu, đối với dáng vẻ của đám côn đồ vẫn nhớ loáng thoáng, mà mặt mũi của đám người trước mặt đều rất xa lạ.
Điều này thật đáng sợ, người nào lại lặng lẽ nuôi dưỡng nhiều côn đồ như vậy chứ?
“Phan Vân Lam, anh cả của chúng tôi muốn gặp anh một lần, mời qua bên này.” Người cầm đầu không chút khách sáo, nói là mời thế nhưng ý tứ chính là uy hiếp.
“Không ngờ tôi lại có thể diện lớn như vậy, có thể khiến cho nhiều người tới mời thế này.”Anh ấy âm thầm suy đoán thân phận của bọn họ.
Có thể điều động chiến trận như vậy, không thể nghi ngờ chính là Mạnh Biên, anh cả trong giới xã hội đen ở thành phố Nhiễu.
Đám người Phan Vân Lam được dẫn vào một căn biệt thự, bọn đàn em không biết đã bị đưa tới nơi nào, chỉ còn mình anh ấy đơn độc đi tới phòng khách.
“Ông Mộ.” Trông thấy người đàn ông mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu trắng, tao nhã lịch sự, Phan Vân Lam cũng không hề sợ hãi chút nào.
Chẳng qua chỉ cảm thấy nghi hoặc vì sao ông ta lại nhúng tay vào nhiều chuyện như vậy.
“Ngồi đi.” Mạnh Biên bày ra tư thế mời, ý bảo anh ấy ngồi trên chiếc ghế đối diện bàn trà.
Anh ấy cũng không hề khách sáo, liền trực tiếp ngồi xuống.
“Tôi mời cậu tới đây, là vì hy vọng cậu sẽ rời xa Hà Ngân.” Trước mặt ông ta đặt một bộ dụng cụ uống trà, hai tay đang pha nước trà, động tác lưu loát sinh động, xem ra đã đạt tới trình độ rất cao.
“Ông cho rằng tôi là ai?” Phan Vân Lam không hề tỏ ra yếu thế. Cho dù ông ta là anh cả của giới xã hội đen thì sao? Dựa vào cái gì lại muốn anh ấy phải rời xa người phụ nữ mà anh ấy yêu sâu đậm? Đây không phải là chuyện rất buồn cười sao?
Mạnh Biên đặt ly trà ngon ở trước mặt anh ấy, tuy rằng người này không nghe lời mình, thế nhưng nét mặt của ông ta vẫn tươi cười không chút gợn sóng: “Cậu dám nói vậy, không sợ hôm nay không thể sống sót mà rời khỏi nhà họ Mạnh sao?”
Trong giọng nói dịu dàng mang theo nồng đậm uy hiếp.
“À.”Anh ấy khẽ cười một tiếng: “Vậy phải xem ông có dám làm hay không rồi.”
“Có chỗ dựa rồi cho nên không sợ sao?” Mạnh Biên uống một hớp trà, lá trà thơm ngát, tràn ngập cả đất trời: “Xem ra cậu đã trở về nhà họ Phan rồi.”
Vẻ mặt anh ấy cứng lại, tiếp đó nụ cười bên môi càng không ngừng sâu hơn: “Đúng là chuyện gì cũng không gạt được con mắt của ông.”
Ông ta khẽ cười lắc đầu, tiếp tục nói: “Bây giờ cậu là người của nhà họ Phan, đương nhiên tôi không dám động tới cậu. Nhưng mà…”
“Không có nhưng nhị gì hết, cho dù Hà Ngân ở bên cạnh tôi, hiện tại tôi cũng có thể bảo vệ cô ấy không chịu bất cứ tổn thương gì, không phải sao?” Phan Vân Lam cắt ngang lời nói của ông ta.
“Tôi nghĩ, chắc hẳn cậu đã biết quan hệ giữa tôi và Hà Ngân.” Ông ta đột nhiên chuyển đổi trọng tâm câu chuyện, nói.
Phan Vân Lam sửng sốt một lát, rất nhanh đã phản ứng lại: “Đúng vậy, năm mẹ Hà Ngân qua đời, bà ấy đã nói cho tôi biết.”
“Nhưng cậu lại không nói với con bé, tại sao vậy?” Mạnh Biên không hề cảm thấy bất ngờ chút nào khi một người đàn ông lăn lộn trong giới xã hội đen giống như anh ấy lại biết được những chuyện này. Tuy rằng những chuyện sau đó đã bị nhà họ Mạnh phong tỏa tin tức, nhưng nếu có người muốn đi sâu vào điều tra vẫn không thể nào dấu được.
“Ông cảm thấy cần thiết không? Không có ông, chúng tôi vẫn sống rất thoải mái. Trước đây mẹ Hà Ngân che giấu họ tên không phải là muốn cắt đứt liên lạc với nhà họ Mạnh sao?” Phan Vân Lam mở miệng châm chọc.
Sau đó, anh ấy đã phái người đi điều tra vài chuyện cũ năm xưa, cho nên cũng biết một chút, thế nhưng anh ấy vẫn không nghĩ ra mục đích của Mạnh Biên. Theo lý mà nói, trước đây mẹ Hà Ngân bị đuổi khỏi nhà họ Hà, nguồn viện trợ duy nhất chính là Dạ Khôi mà mẹ cô ấy yêu cầu Mạnh Biên đưa tặng, sau này không còn liên quan gì đến nhau nữa. Anh ấy cũng không đoán ra được, rốt cuộc trong lòng người đàn ông này đang nghĩ cái gì.
Trước đây mẹ của Hà Ngân đã làm cho nhà họ Mạnh phải chịu hổ thẹn, bị xóa tên khỏi gia phả, những chuyện này anh ấy đều biết. Mạnh Biên xem như là chủ nhà không biết là hận Hà Ngân hay là thật lòng muốn giúp đỡ đứa cháu có cùng huyết thống với mình đây?
“Ha ha.” Ông ta cười khẽ một tiếng: “Cậu thật đúng là ngây thơ. Nếu như không có tôi bảo kê, làm sao Dạ Khôi lại có thể đứng vững trong giới xã hội đen tốt xấu lẫn lộn chứ? Cậu cho rằng chỉ dựa vào cậu sao? Cậu vẫn chưa trở lại nhà họ Phan, thật sự cho là có thể tự mình xông ra đất trời sao?”
Sắc mặt Phan Vân Lam dần trở nên nặng nề: “Tôi biết, cho nên tôi mới quyết định trở về nhà họ Phan khiến mình chán ghét kia. Chỉ vì muốn bảo vệ Hà Ngân tốt hơn.”
Mạnh Biên nhìn anh ấy một cái thật sâu, nói: “Ân oán giữa nhà họ Sợ cùng nhà họ Mạnh và nhà họ Hoàng ở thành phố Nhiễu cậu cũng đã biết?”
Anh ấy khẽ gật đầu: “Tôi không rõ vì sao ông lại phải giúp Hoàng Mạnh?”
Nếu mục tiêu của anh ấy và ông ta đều giống nhau, tại sao ông ta lại muốn đẩy Hà Ngân tới bên cạnh Hoàng Mạnh chứ? Chuyện ở phòng trà lần trước, nếu không phải Mạnh Biên nhúng tay cứu bà Hoàng đi, sao lúc này Hà Ngân lại rơi vào tay Hoàng Mạnh.
“Khi đó tôi đã hoài nghi cậu là người nhà họ Phan. Nhà họ Mạnh chúng tôi tuyệt đối không cho phép con cháu đời sau có liên quan tới người của nhà họ Phan.” Mạnh Biên vẫn luôn tán thưởng chàng trai trước mặt, chỉ tiếc rằng anh ấy lại mang họ Phan.
Vừa mới bắt đầu, đã tỏ rõ hai người nhất định phải luôn ở trong trạng thái đối nghịch.
“Cho dù trước đây nhà họ Mạnh và nhà họ Phan có vướng mắc gì, nhưng mẹ Hà Ngân cũng đã rời khỏi nhà họ Mộ, bà ấy cũng không biết mình có quan hệ với các người. Dựa vào cái gì lại muốn chúng tôi phải gánh chịu ân oán giữa hai gia tộc?” Phan Vân Lam tức giận, vỗ bàn đứng lên, trợn mắt nhìn Mạnh Biên.
“Ân oán gia tộc gì đó cũng chỉ là thứ yếu mà thôi, nhưng một người ngoài cuộc như tôi thấy rõ, Hà Ngân thích Hoàng Mạnh, mà cậu ta cũng thật lòng yêu thương con bé. Cậu còn xen vào làm gì?” Ông ta cười nhạt.
Nghe ông ta nói vậy, Phan Vân Lam càng thêm tức giận: “Tôi quen Hà Ngân đã năm năm. Hoàng Mạnh mới biết cô ấy được bao lâu chứ?”
“Tình yêu không thể sử dụng thời gian để đo lường, sao cậu lại không rõ chứ?”
“Cho dù thế nào đi nữa, tôi cũng nhất định sẽ cướp cô ấy từ trong tay Hoàng Mạnh, không từ bất kỳ thủ đoạn gì.” Anh ấy cười lạnh, nói.
Mạnh Biên biết rõ chuyện này không có cách nào thảo luận được nữa, Phan Vân Lam đã yêu Hà Ngân quá sâu sắc, có thể vì cô mà quay về nhà họ Phan khiến anh ấy chán ghét đến tột cùng. Dễ dàng thấy được tình cảm của anh ấy vô cùng sâu đậm: “Đây là lý do cậu hợp tác cũng Giang Việt Nhượt sao?”
Anh ấy bỗng ngẩn ra, Mạnh Biên, người đàn ông này quả nhiên không hề đơn giản.
“Đừng quên, nhà họ Mạnh chúng ta đã điều khiển giới xã hội ở thành phố Nhiễu hàng chục năm qua. Một con rồng có hung hãn, mạnh mẽ tới đâu cũng không thể áp chế được con rắn ngay trên địa bàn của nói, đạo lý này chắc hẳn cậu hiểu chứ?”
Phan Vân Lam dần bình tĩnh trở lại, anh ấy biết rõ chuyện mình và Giang Việt Nhượt hợp tác không có hy vọng, nhưng vì Hà Ngân, anh ấy đành phải làm vậy.
“Hy vọng việc cậu bất chấp mọi thủ đoạn sẽ không làm tổn thương Hà Ngân.” Mạnh Biên lên tiếng. Mục đích tối nay của ông ta đã đạt được, chính là muốn ngăn cản Phan Vân Lam tới cướp Hà Ngân mà thôi. Lúc này, Hoàng Mạnh cũng đã về nhà rồi. “Cậu đi đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...