“Hiểu lầm? Tôi với anh ta thì có hiểu lầm gì?” Hà Ngân cười xùy một tiếng, hết sức khinh thường.
Hoàng Mạnh bên cạnh tỏ vẻ bị vẻ mặt này làm tổn thương nghiêm trọng.
“Cô hãy nghe tôi nói, chuyện đập bar club kia thực ra còn có điều bí ẩn khác.” Phan Vân Lam chậm rãi nói, tuy bản thân không phải là người tốt gì nhưng đối với việc giành trái tim của Hà Ngân, anh ấy vẫn muốn cạnh tranh công bằng, đường đường chính chính, vì vậy anh ấy không ngại giải thích rõ chân tướng với Hà Ngân.
“Chuyện kia, lúc đầu tôi cũng hiểm lầm, khi Lê Hùng bị đuổi giết có gọi điện thoại cho tôi, cô ấy nói cô ấy đã điều tra rõ chuyện này rồi, nhưng lúc nói đến chữ “Hoàng” thì điện thoại bị ngắt, tôi tưởng lầm là Hoàng Mạnh làm, nhưng sau khi Lê Hùng tỉnh lại ở Mỹ đã nói cho tôi biết toàn bộ sự thật.” Phan Vân Lam suy nghĩ câu chữ, đương nhiên anh ấy sẽ không để Hà Ngân biết lúc đầu mình đã lén giấu chuyện này.
Mà Hoàng Mạnh bên cạnh chỉ quan tâm sự trong sạch của mình có bị bỡn cợt hay không, căn bản không để trong lòng toan tính của Phan Vân Lam.
“Là Hà Dung và Hà Thành Lâm làm?” Ánh mắt Hà Ngân híp lại nguy hiểm, trong giọng nói tràn đầy đe dọa và tức giận.
Hoàng Mạnh bị sự tức giận này gây chấn động, há miệng ra, không nói được câu nào.
Phan Vân Lam liếc mắt nhìn vẻ mặt phức tạp của Hoàng Mạnh, chậm rãi uống một ngụm trà, nói: “Là bà Hoàng làm.” Khi Hà Ngân còn chưa kịp phản ứng lại, anh ấy lại nói: “Có phải Hoàng Mạnh mượn tay mẹ anh ta không thì tôi không biết.”
Hoàng Mạnh nghe thấy những lời này, suýt chút nữa lật ngược cả bàn, trực tiếp đứng lên: “Phan Vân Lam, anh nói gì?”
Vì sao loại hàng này vẫn còn hắt bát nước bẩn lên người mình.
“Sự thực mà thôi, tôi chỉ nói suy nghĩ của mình thôi mà.” Giọng Phan Vân Lam vẫn êm dịu, từ tốn nói.
Hoàng Mạnh tức giận nhìn thoáng qua Phan Vân Lam rồi đưa mắt nhìn Hà Ngân: “Hà Ngân, em phải tin tôi, tôi thật sự không biết chuyện này, mẹ tôi không thích em nên bà ấy mới làm như vậy.”
“Cái anh nói là suýt chút nữa giết chết tôi sao?” Khi Hà Ngân nghe thấy chuyện này có thể không liên quan đến Hoàng Mạnh, không thể phủ nhận là tâm trạng mình vẫn còn chút vui vẻ, nhưng... người này lại là bà Hoàng, vậy mà người phụ nữ này lại muốn giết cô.
“Không phải như vậy đâu, mẹ anh chỉ muốn đập Dạ Khôi thôi, vụ cháy kia là chuyện ngoài ý muốn.”
Hà Ngân nhìn về phía Phan Vân Lam, mong có được câu trả lời khẳng định.
“Không biết.” Chân mày Phan Vân Lam cũng cau lại.
Theo lý mà nói ở bar club giống như bọn họ, thiết bị phòng cháy rất tốt, sao lại bị cháy được, có thêm một cái bật lửa ở hiện trường cho thấy rõ ràng có ý định phóng hỏa, không phải Hắc La Hán làm thì là ai?
“Vậy lần bắt cóc trước? Cũng là mẹ anh làm?” Hà Ngân nhớ tới lần cô suýt chút nữa bị cưỡng hiếp kia, cũng vì lo lắng cho My My nên mới không cẩn thận rơi vào tròng, lần đó vì mình đâm bị thương Hoàng Mạnh, mà cái người bắt cóc cô nắm trong tay lại là khóa trường mệnh của My My, không phải Hoàng Mạnh thì còn có thể là ai, vì vậy cô chưa từng nghi ngờ, nhưng lần này lại dao động.
“Là mẹ anh làm, nhưng bà ấy bị vẻ ngoài của Hà Dung lừa gạt, trước giờ bà ấy không biết bộ mặt thật của Hà Dung nên mới giao em cho cô ta.” Hoàng Mạnh giải thích.
Hai chuyện này là nguyên nhân cụ thể khiến Hà Ngân hoàn toàn thất vọng về Hoàng Mạnh, nhưng giờ đây cô lại được nói cho biết, đây đều không phải là ý của Hoàng Mạnh, tâm trạng Hà Ngân rất phức tạp, nhưng trong lòng vẫn trào ra vui sướng.
Phan Vân Lam nhìn thấy vẻ mặt của Hà Ngân, biết giờ phút này lòng cô đã hơi dao động, không khỏi lên tiếng nói: “Nhưng người đuổi giết Lê Hùng đúng là người sếp Hoàng phái đi mà.”
Làn khói lượn lờ che đi ánh mắt muốn giết người bắn về phía anh ấy của Hoàng Mạnh, loại người đã trải qua sinh tử như Phan Vân Lam này đâu có để ánh mắt không có tính sát thương thực tế này vào mắt, anh ấy vẫn thản nhiên uống trà trước mắt.
Trái tim Hà Ngân bị dội nước lạnh, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Mạnh của cô lại từ dịu dàng biến thành thờ ơ, đúng vậy, sao cô có thể quên được, Lê Hùng suýt chút nữa đã chết trong tay anh, mà anh lại vì bảo vệ người mẹ đã suýt chút nữa giết chết cô kia, sao cô có thể quên được: “Sếp Hoàng, chuyện của Lê Hùng là anh làm phải không?”
Phủ nhận đi, chỉ cần anh phủ nhận, tôi sẽ tin anh.
Hà Ngân nghĩ, rất không muốn nghe câu trả lời kia.
Một lúc lâu sau, lại dường như cũng không lâu lắm, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc, mang theo âm rung nhè nhẹ: “Đúng vậy.”
Dù hai người có ở bên nhau, người Hoàng Mạnh bảo vệ không phải vẫn là người mẹ đã làm tổn thương đến cô kia hay sao? Sau này dù cô có chết trong tay bà Hoàng, Hoàng Mạnh vẫn sẽ bảo vệ bà ta.
Bởi vì căm hận, người Hà Ngân khẽ run.
Phan Vân Lam thấy dáng vẻ hai người căng thẳng, vẫn cảm thấy chưa đủ: “Hà Ngân, mấy ngày nay cô có ổn không? Cô bị Hoàng Mạnh nhốt, tôi rất lo lắng cho cô.”
Đúng rồi, sao mình lại quên, người đàn ông xấu xa Hoàng Mạnh này không những cưỡng ép mình mà còn nhốt mình lại, nếu có lần sau, liệu chuyện giống như vậy có xảy ra nữa không?
Hoàng Mạnh không phải kẻ ngu dốt, sao anh lại không phát hiện ra những lời khích bác ly gián rõ ràng này cơ chứ.
“Hà Ngân, là vì tôi quá yêu em.”
“Nếu lần sau mẹ anh vẫn còn muốn giết tôi thì làm thế nào?” Nghe được lời Hoàng Mạnh, Hà Ngân không thể nó là không có cảm giác gì, nhưng nghĩ đến người khiến mình rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm hết lần này đến lần khác là bà Hoàng, tâm trạng cô cũng vô cùng phức tạp, đây chính là mẹ Hoàng Mạnh, anh có thể vì mình mà làm tổn thương mẹ anh không? Đương nhiên là không rồi.
“Sẽ không có lần sau nữa.” Hoàng Mạnh vội cam đoan.
Hà Ngân cười lạnh một tiếng: “Anh lấy gì cam đoan, lại nhốt tôi lần nữa sao? Hay là dùng độc tố thần kinh trong nước không biết để tôi quên đi tất cả?”
Khi nghe thấy bốn chữ “độc tố thần kinh”, Phan Vân Lam chột dạ.
Chuyện này tuyệt đối không thể để Hà Ngân biết.
“Không đâu, Hà Ngân, em tin tôi một lần được không?”
Hà Ngân xoay người nhìn ánh mắt mang tình cảm sâu đậm của Hoàng Mạnh, thản nhiên nói: “Để tôi rời đi được không?”
Sắc mặt Hoàng Mạnh lập tức trở nên khó coi: “Không thể nào.”
Lúc này, cả ba người đều đứng lên.
Hà Ngân từ từ lùi lại bên cạnh Phan Vân Lam, Hoàng Mạnh thấy cảnh này, cơn tức càng tăng lên, vì sao bây giờ Hà Ngân vẫn có suy nghĩ muốn rời xa anh, vì sao?
“Hà Ngân, tôi sẽ khiến mẹ anh từ từ chấp nhận em, chúng ta sẽ kết hôn, chúng ta sẽ có một đứa bé như My My, em về đây đi.” Hoàng Mạnh cố nén sự tức giận, kiên nhẫn nói.
“Tình yêu của anh quá ngang ngược, tôi không chịu nổi.” Hà Ngân lắc đầu, tiếp tục lùi về chỗ Phan Vân Lam.
Hoàng Mạnh nhanh chóng cầm lấy tay Hà Ngân, mà Phan Vân Lam cũng nhanh tay lẹ mắt túm lấy Hà Ngân.
Hai người giằng co: “Hà Ngân, tôi nói lại một lần cuối cùng, em có theo tôi rời đi không?”
Hà Ngân nhìn ánh mắt dần lạnh đi của Hoàng Mạnh, kiên định lắc đầu: “Tôi, không, muốn.”
“Em có biết không, hiện giờ Phan Vân Lam không có sự che chở của tôi thì chết thế nào cũng không biết đâu.” Hoàng Mạnh cười lạnh một tiếng, nói: “Phan Vân Lam, anh có thể đảm bảo anh bảo vệ được Hà Ngân không?”
Sắc mặt Phan Vân Lam cứng đờ, đám người kia đương nhiên không khiến mình bị thương được, nhưng Hà Ngân...
“Có người đuổi giết anh sao?” Hà Ngân nhìn về phía Phan Vân Lam, người bầu bạn với mình nhiều năm như vậy, thì ra cũng là xã hội đen.
“Tôi sẽ bảo vệ cô, cho dù phải dùng cả tính mạng mình.” Phan Vân Lam kiên quyết nói.
“Thế à?” Hoàng Mạnh hừ lạnh, hơn mười vệ sĩ áo đen nối đuôi nhau đi vào, họng súng đen ngòm đồng loạt nhắm vào Phan Vân Lam.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...