Tổng Giám Đốc Quá Bưu Hãn

Sắc mặt Hà Ngân thay đổi, tiếp tục nói: “Không sao đâu, tôi đã gặp cô Giang, thực sự làm cho người ta yêu mến, rất ưu tú.” Ưu tú dịu dàng đến mức làm cho Hà Ngân là tình địch cũng không thể ghét được.

Người con gái như vậy, mới thực sự là trời sinh một cặp với Hoàng Mạnh.

Hà Ngân sờ bụng, tưởng tượng nếu như con của mình sinh ra biết được bố nó không yêu mẹ nó, nhất định sẽ giẫm lên vết xe đổ của cô, hơn nữa còn đau khổ hơn cô.

Hà Ngân ra hiệu cho cô giúp việc đi xuống, cô giúp việc vẫn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy Hà Ngân không hề quá đau lòng, trong lòng cũng yên tâm.

Hà Ngân nhìn thấy cô giúp việc đóng cửa đi ra, sắc mặt vốn dĩ thờ ơ giờ lại mang thêm nỗi tuyệt vọng, sự tuyệt vọng thật sự chính là im hơi lặng tiếng, Hà Ngân đặt tay lên lồng ngực, có thể cảm nhận được nơi đó đang mục nát.

Tình cảm đã mục nát thì phải làm sao.

Ánh nắng ngoài kia không thể chiếu rọi vào trái tim cô, một nơi vẫn lạnh lẽo trống vắng như cũ.

Cùng lúc ấy, Hoàng Mạnh cũng đang nhìn lên bầu trời bên ngoài cửa sổ, hôm nay có vẻ là một ngày đẹp trời, ánh nắng ban mai đã có chút chói mắt.

Đây là một quán cà phê hẻo lánh, xung quanh rất ít người đi qua, người trước mặt đeo chiếc kính râm và đội mũ, trên dưới toàn cơ thể đều được bao bọc bởi một chiếc áo khoái dài vô cùng kín đáo.

Chỗ ngồi bên cạnh cũng có hai người đàn ông, cửa hàng cách đó không xa cũng có mấy người đàn ông đang chọn đồ ăn.


“Con người anh cũng quá rõ ràng rồi.” Hoàng Mạnh nói, khôi phục lại bản lĩnh độc miệng của anh.

Người đàn ông “Hừ hừ.” Hai tiếng: “Anh cũng thật to gan, dám một mình đến đây.”

Hoàng Mạnh uống một ngụm cà phê trong cốc, vị đắng lan ra hết khoang miệng: “Người làm ăn nếu như không có sự quyết đoán thì sao mà được.”

Người đàn ông vỗ hai tay mang tính tượng trưng: “Rất tốt, quả là Hoàng Mạnh.”

“Người tôi muốn gặp đâu?” Hoàng Mạnh châm thuốc, nhìn người đàn ông ngồi trước mặt, rõ ràn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.

“Vội vàng gì chứ, sẽ gặp được thôi, chi bằng chúng ta bàn bạc trước một chút xem sẽ đối phó với người phụ nữ ấy như thế nào?” Người đàn ông cười nói.

Hoàng Mạnh chau mày, tỏ ra không vui: “Giang Việt Hân, anh dám lợi dụng cục Trung Tình, xem ra cũng rất thông minh, nhưng mà tôi muốn anh biết rõ một chút, không thấy người tôi sẽ không bàn chuyện hợp tác.”

Sắc mặt Giang Việt Hân như sụp đổ, nói: “Đây không phải là Trung Quốc, anh phải biết rõ.”

Hoàng Mạnh hút một điếu thuốc, chầm chậm nhả khói thuốc từ trong miệng ra, nói: “Giang Việt Nhượt còn không dám động đến tôi, người mà ngay cả một người phụ nữ cũng không đấu lại được như anh, anh dám sao?”

Vô cùng kiêu ngạo và bá đạo, làm cho người ta bất giác bái phục.


Giang Việt Hân nắm chặt nắm đấm, kìm chế lại sự tức giận trong lòng, không ngừng tự nhủ đợi bản thân lên chức tuyệt đối sẽ cho Hoàng Mạnh xem lại câu nói này, rồi lại miễn cưỡng kìm chế cảm xúc vẫn chưa đến mức sụp đổ trên mặt.

Người đàn ông này, quả nhiên thực sự kiêu ngạo.

“Được, vậy cứ làm theo lời anh đi, nhưng mà tốt nhất anh nên tuân thủ những gì anh đã nói.”

“Đương nhiên.” Hoàng Mạnh cười.

Giang Việt Hân đem người hùng hổ rời đi, sau khi Jason đứng ở tòa nhà cao tầng phía xa dùng kính viễn vọng nhìn thấy Hoàng Mạnh ra hiệu Ok về phía này, liền nhanh chóng gọi điện thoại.

“Hoàng Mạnh, rốt cuộc anh có ý định gì?” Jason cũng bắt đầu không hiểu được Hoàng Mạnh, trải qua mấy năm rèn luyện trong xã hội, Hoàng Mạnh so với trước càng khó có thể nhìn thấu được hơn.

“Người làm ăn đều vì lợi, tôi cũng thế.” Hoàng Mạnh điềm đạm nói: “Nói cho sếp anh biết sự việc hôm nay chúng tôi gặp nhau đi, những việc thú vị sắp bắt đầu rồi.”

Jason vẫn mù mịt chẳng hiểu gì.

Hoàng Mạnh đương nhiên sẽ không nói dự định trong lòng cho Jason biết, dù hai người lúc đầu có thể là bạn bè coi nhau như anh em, nhưng mà lập trường của hai người hoàn toàn không giống nhau.

Thứ anh ta muốn rất đơn giản, nếu Giang Việt Nhượt đã muốn hủy hoại nhà họ Hoàng, dám cả gan có ham muốn lớn như vậy, vậy thì anh cũng chỉ là vì... hủy hoại nhà họ Giang mà thôi.


Đối với chính phủ Mỹ mà nói, sẽ không mong muốn nhìn thấy các nhà tư bản trong đó có nhà tư bản lớn như họ Giang bị sụp đổ, đến lúc đó khó tránh sẽ xảy ra chuyện gì đó với Jason, đó là điều Hoàng Mạnh không muốn nhìn thấy

Chuyện bên nước Mỹ đã ổn định, mấu chốt chính là Mike, rốt cuộc đã có bao nhiêu người phản bội anh rồi, phải biết rằng, điều anh không thể chịu đựng được nhất chính là sự phản bội.

“Đúng rồi, Jason, anh giúp tôi điều tra một người, tên là Lê Hùng, cô ta bị Giang Việt Nhượt bắt đi rồi, tôi nghĩ các anh tìm được vị trí hiện giờ cô ta bị giữ chắc cũng không khó.”

Jason suy nghĩ một hồi, cảm thấy dùng quyền lực của mình điều tra một người không quan trọng cũng không khó, hơn nữa cũng không có chuyện gì nghiêm trọng cả, thế nên cũng vui vẻ đồng ý.

“Đúng rồi, với thân phận là một người bạn thân tôi nhắc anh một việc, lúc nãy ngoại trừ xe của Giang Việt Hân, còn có một chiếc xe rất khả nghi.” Jason nói xong liền tắt điện thoại.

Một bên khác, Giang Việt Nhượt rất nhanh liền bị cuộc điện thoại của trợ lí làm tỉnh giấc, mà Giang Việt Nhượt chẳng qua cũng chỉ mới ngủ được vỏn vẹn ba tiếng đồng hồ mà thôi.

“Chủ tịch, sáng sớm hôm nay Hoàng Mạnh và Giang Việt Hân gặp mặt rồi.”’ Jenny ở đầu dây bên kia lạnh lùng nói, hoàn toàn không có chút biểu cảm nào khác.

Giang Việt Nhượt xoa xoa cái đầu đang nặng trịch của mình, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng rồi tắt điện thoại, con người Giang Việt Hân thực sự cũng chẳng tốt đẹp gì, Giang Việt Hân là em trai trên danh nghĩa của cô ta, thực ra cũng chỉ là con trai của nhân tình mà thôi, gia tộc lớn như nhà họ Giang, bên trong cũng có rất nhiều những việc dơ bẩn.

Nguyên do là vì cô ta là con gái, mặc dù là huyết thống của vợ lớn, cho nên để trở thành người đứng đầu nhà họ Giang đương nhiên sẽ có muôn vàn khó khăn rồi, huống hồ gì còn có một đứa em trai tên là Giang Việt Hân luôn nhìn chằm chằm như hổ đói

Tiền tài và quyền lực đều là những thứ cực kì quyến rũ con người.

“Jenny, cô tiếp tục điều tra về Jason, giúp tôi gửi một tấm thiếp cho nhà Douglas, hôm nay tôi sẽ đến thăm, gặp mặt người tên Jason kia.” Giang Việt Nhượt nhìn bầu trời bên ngoài dặn dò nói, bây giờ là lúc cô ta không được phép buông lỏng cảnh giác, Củng Nhân không ở bên cạnh, cô ta luôn có cảm giác không an toàn.


Củng Nhân trong tòa lâu đài của nhà Douglas hoàn toàn ngạc nhiên, người đàn ông như Jason lại nhốt cô trong nơi này.

“Jason, anh không sợ em trốn ra ngoài à?” Củng Nhân hỏi, Jason đang lắp camera.

Jason xoay người lại hỏi Củng Nhân, lộ ra chiếc răng hổ nhỏ của mình: “Em không thể trốn nổi.”

Củng Nhân chau mày, ngầm thừa nhận, nhà Douglas không hổ là gia tộc trăm năm, tất cả các chi tiết thiết kế đều rất tốt, bao gồm cả an toàn và phòng vệ.

Bố mẹ của Jason đã đi du lịch, sau khi Jason trưởng thành, đã bắt đầu đi du ngoạn khắp nơi trên thế giới, Jason cũng không có anh chị em nào khác, vì vậy có thể thấy được lâu đài này rất trống vắng.

“Bình thường một mình anh ở đây không cảm thấy quá trống trải sao?” Củng Nhân nhớ lại căn nhà không có Giang Việt Nhượt tráng lệ nhưng vắng vẻ kia, hỏi.

Jason đang định trả lời, thì lại thấy người giúp việc đang vội vàng chạy đến nói: “Cậu chủ, cô Linda vừa đến, cô ấy nói nhìn thấy cậu đi vào rồi, nằng nặc đòi vào, cậu biết đấy, chúng tôi không cản được cô ấy.”

Củng Nhân thầm cười nhìn Jason, nói thật, người con trai này thực sự rất thu hút sự yêu thích của những cô gái, từ lúc học đại học cô đã biết.

Jason mặt tối sầm lại, trước mặt người con gái mình thích lại có một cô gái cứ bám riết không buông khác, ừ...như vậy không được hay lắm.

“Để cô ấy vào đi, dù sao Jason cũng không có việc, cứ xem tôi như không khí là được rồi.” Củng Nhân nhấc vai, nói với người giúp việc.

Người giúp việc nhìn Jason, ánh mắt Jason bối rối nhìn người giúp việc cuối cùng cũng gật đầu.

Tại sao lại cảm thấy lạnh giá ở cổ? Người giúp việc nhìn mặt trời chói chang ngày hôm nay, lẽ nào là ảo giác?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui