“Đừng có ngày nào cũng vì mấy người chẳng liên quan mà nhọc lòng bận tâm, tôi sẽ bảo vệ em, em muốn cái gì tôi cũng sẽ cho em.” Một người mặc áo sơ mi xanh thẫm ôm lấy Giang Việt Nhượt từ đằng sau, cằm gác trên cổ cô, dịu dàng nói.
Giang Việt Nhượt tựa vào ngực anh ta, ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người anh ta, cô vô cùng lưu luyến mùi hương này, tựa như đã trúng phải chất độc gây nghiện.
“Niệm, đợi khi nào chúng ta giải quyết xong việc ở đây thì mình qua Malaysia nghỉ phép nhé?” Giang Việt Nhượt lúc này dịu dàng giống như có thể làm tan chảy cả căn phòng.
Mà mình cô mới biết, chỉ có sự dịu dàng này là do cô làm bộ làm tịch mà ra cả thôi.
“Được.” Người được gọi là Niệm kia nhẹ nhàng hôn cô, tinh tế tỉ mỉ phác họa bờ môi Giang Việt Nhượt.
Hoàng Mạnh đang nghĩ mọi cách để có thể đưa Mạnh Biên ra ngoài, xem ra chính phủ đã theo dõi Mạnh Biên, cũng không chịu tùy tiện thả người, thời gian này có mỗi luật sư mới gặp được Mạnh Biên, mà luật sư cũng chỉ nói Giang Việt Nhượt không đơn giản chứ chẳng còn tin tức nào khác.
Mạnh Biên đã nhắc đi nhắc lại hai lần rằng Giang Việt Nhượt không đơn giản.
Thực ra, bởi nguyên do học cùng một trường đại học, cũng đã từng hợp tác với nhau, ấn tượng của anh đối với Giang Việt Nhượt cũng không tệ lắm, kể cả vụ dấu hôn kia anh cũng không nghĩ nhiều, phái người đến Dạ Khôi cũng chẳng có tin tức hữu dụng gì, Hoàng Mạnh hoàn toàn xem nhẹ người này.
Mà bây giờ, Mạnh Biên bị bắt vẫn nói một câu như vậy làm cho Hoàng Mạnh không thể không suy nghĩ lại, Mạnh Biên cũng không phải kẻ thích nói giỡn.
Khi Hoàng Mạnh phái thân tín của mình tại Mỹ điều tra một lần nữa thì Hoàng Sinh trở về.
Anh cố ý đi một vòng quanh thành phố Kinh điều tra chuyện của Phan Vân Lam và nhà họ Phan, bây giờ Phan Vân Lam đã đến thành phố Kinh rồi, xem ra nhà họ Phan sắp có biến cố lớn.
“Sếp Hoàng, bây giờ Phan Vân Lam là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phan.” Hoàng Sinh mang về rất nhiều tin tức, chọn lấy tin quan trọng để nói trước.
“Phan Vân Lam quả nhiên không đơn giản.” Hoàng Mạnh hít một hơi thuốc lá, tuy rằng biết rõ anh ta có thể là người của nhà họ Phan, nhưng mà người thừa kế duy nhất thì lại là chuyện khác biệt một trời môt vực: “Nếu là duy nhất, sao lại lưu lạc ở thành phố Nhiễu nhiều năm như vậy?”
“Năm đó mẹ của Phan Vân Lam chưa kết hôn, gả cho đứa con lớn Phan Trung của nhà họ Phan, sau này Phan Trung phát điên, huyết thống trên người Phan Vân Lam bị hoài nghi, người nhà họ Phan cùng nhau thả cậu ta đến thành phố Nhiễu, trong khoảng thời gian đó Phan Trung luôn đánh đập Phan Vân Lam, mẹ Phan Vân Lam lúc ấy bởi vì mang thai đứa thứ hai nên ở lại thành phố Kinh, sau Phan Trung gặp tai nạn xe cộ qua đời, nhà họ Phan bên kia có người thừa kế rồi nên cũng chẳng thèm đoái hoài đến sự tồn tại của cậu ta.” Hoàng Sinh thuật lại những gì mình biết, không thể không nói, các cuộc đấu đá bên trong các gia tộc lớn thật là đáng sợ.
“Gần đây nhà họ Phan đang chứng tỏ sức mạnh của bản thân, em trai ruột của Phan Vân Lam, cũng chính là đứa con thứ hai bị kẻ thù ám sát, đứa con thứ của nhà họ Phan chết vì ung thư, lúc này mọi người mới nhớ tới Phan Vân Lam bị nuôi nhiều năm ở thành phố Nhiễu.”
Hoàng Mạnh gật đầu, bây giờ Phan Vân Lam trở về, nhất định sẽ có người không phục, anh ta quay lại thành phố Kinh để thu phục lòng người thôi, vẫn là không đủ sức uy hiếp.
Thân thế của Giang Việt Nhượt rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì?
“Hoàng Sinh, anh đã trở lại rồi thì điều tra cho tôi nhóm người còn lại đến cướp Hà Ngân đi có lai lịch gì.” Anh tuyệt đối sẽ không nhân nhượng buông tha cho người làm Hà Ngân bị thương.
Nếu Phan Vân Lam cắt đứt liên lạc với nhà họ Phan nhiều năm như vậy, nghĩ cũng biết là anh ta rất căm ghét bọn họ, trở về nhà họ Phan lần này nhiều khả năng là vì Hà Ngân, trước đây ai là người cứu anh ta? Liệu có liên quan đến nhóm người này không?
Hoàng Mạnh rất có tự tin với vệ sĩ mình phái ra để quản lý trông coi Phan Vân Lam, chân Phan Vân Lam bị thương, chắc chắn không có khả năng đánh gục bốn người cùng một lúc, mà khi ấy anh ta còn chưa thỏa thuận với nhà họ Phan, đám tay sai của họ cũng không có năng lực có thể cướp Phan Vân Lam ra khỏi địa bàn của anh.
Thành phố Nhiễu thật sự xuất hiện một nhân vật rất đáng gờm.
Liên quan đến chính trị, Hoàng Mạnh không phải chưa từng hoài nghi đến Giang Việt Nhượt, chỉ là gia tộc của họ chủ yếu phát triển tại Mỹ, hơn nữa nhiều thế hệ làm trong lĩnh vực buôn bán, căn bản không có quan hệ gì với giới chính trị.
Đúng lúc này di động của Hoàng Mạnh vang lên, là Giang Việt Nhượt.
“Alo, đàn anh.” Giọng nói Giang Việt Nhượt vẫn dịu dàng như trước, đủ để ăn sâu vào xương tủy người khác.
“Sao vậy.” Dưới sự nhắc nhở của Mạnh Biên, Hoàng Mạnh đã sinh lòng cảnh giác.
Giang Việt Nhượt vẫn cười dịu dàng như trước, không hề để ý: “Hôm nọ tâm trạng của em không được tốt, uống nhiều quá nên đã làm phiền đến anh.”
Thì ra là nói lời cảm ơn.
“Không sao, nói thế nào thì em cũng là đàn em khóa dưới của anh.” Hoàng Mạnh tiếp tục khách sáo, trước sau như một, xử sự với cô như đối tượng hợp tác của mình.
Giang Việt Nhượt tựa vào ngực Củng Nhân, nghe Hoàng Mạnh nói, buồn chán nghịch tóc của mình: “Hôm ấy không biết em có nói những lời không nên nói, làm những việc không nên làm không, nếu là có, mong đàn anh đừng để ở trong lòng, anh cũng biết mà, uống rượu vào là nói nhảm.” Giang Việt Nhượt nhớ tới cảnh tượng đêm đó, đôi mắt tràn ngập tính toán.
Hoàng Mạnh nghe thấy những lời này, nhớ tới lời thổ lộ của Giang Việt Nhượt cùng với vết son môi kia, vẫn cười nói: “Nghĩ nhiều rồi, về sau con gái ra ngoài uống ít rượu thôi.”
“Vâng, vậy anh đi làm việc của mình đi.” Giang Việt Nhượt cúp máy.
Củng Nhân véo mặt cô: “Nói, có làm chuyện gì có lỗi với tôi hay không.”
Giang Việt Nhượt xoay người ôm cổ Củng Nhân: “Sao có thể chứ, chờ em giải quyết xong chuyện của Hoàng Mạnh rồi, ngược lại em muốn xem xem đám người ngoan cố của nhà họ Giang kia có còn ngăn cản được em nữa hay không.”
Củng Nhân nhẹ nhàng hôn môi Giang Việt Nhượt: “Em ấy, hiếu thắng quá, không cần gia đình họ Giang kia cũng được mà.”
Giang Việt Nhượt lắc đầu: “Em muốn quang minh chính đại đứng bên cạnh anh, không cho phép bất cứ kẻ nào lên tiếng khiển trách.”
Hoàng Mạnh xoa chân mày.
Bị Giang Việt Nhượt nhắc lại nên không khỏi nhớ tới đêm nọ, nói thật, Hoàng Mạnh không hề cảm nhận được tình ý của Giang Việt Nhượt dù chỉ một chút, có thể là bởi vì anh chưa từng bận tâm quá nhiều, cũng có thể cô ta thân là người nổi tiếng của nước Mỹ, phải có sự rụt rè nên có của một người đẹp mà thôi.
Hoàng Mạnh gạt bỏ suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, lại bắt tay điều tra xem kẻ nào bắt giữ Mạnh Biên, trong tay bọn họ rốt cuộc nắm giữ bao nhiêu chứng cứ phạm tội của ông ta, mục đích thực sự của họ là cái gì?
Hoàng Mạnh gọi rất nhiều cuộc điện thoại, mà đáp trả đều là chủ ý của phía bên trên, rốt cuộc là phải đến cái mức độ nào chứ, chính phủ muốn bắt Mạnh Biên để thi hành án tử sao?
Buổi thẩm vấn của Mạnh Biên được xác định là vào tuần sau, mà lúc này, vẫn không cho phép bất cứ ai vào thăm, Hoàng Mạnh mấy lần đến gặp viện trưởng tòa án, hết lần này đến lần khác bị từ chối, mà viện trưởng tiền nhiệm lại bị điều đi trong thời gian ngắn ngủi, viện trưởng của khóa này ngay cả mặt mũi thế nào anh cũng chưa từng nhìn thấy.
Xem ra là có người thật sự muốn giết Mạnh Biên, phải biết rằng, nếu đúng là chính phủ muốn xuống tay, thì quyền thế của anh có lớn đến đâu cũng vô ích thôi, mấu chốt chính là phải mau chóng điều tra xem trong tay đám người kia rốt cuộc nắm được bao nhiêu chứng cứ của Mạnh Biên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...