“Xin lỗi tổng giám đốc, Hắc Mộc biết mình sai rồi.” Hắc Mộc cúi đầu, vừa mới bắt đầu anh ta cho rằng Âu Dương Lãnh chỉ lợi dụng Vu Thiện, hơn nữa Vu Thiện bị đánh, muốn anh ta ra mặt thế nào?
“Quên đi, việc ngày hôm qua làm xong chưa?” Âu Dương Lãnh thấy Hắc Mộc chân thành như vậy, mà quả thực mình không dặn dò rõ ràng, là mình không đúng khiến Hắc Mộc cho rằng mình không tốt với Vu Thiện, chuyện này không trách cậu ta được.
“Thưa tổng giám đốc đã làm xong, bà ta nghĩ rằng mình đắc tội người khác nên bị đánh.” Tối hôm qua đã giải quyết xong, anh ta ẩn thân trong bóng tối, nhìn thấy rõ ràng Đinh Hoa bị đánh bộ dạng tựa như đầu heo.
“Ừ, cậu lập tức phái mấy người âm thầm bảo vệ Vu Thiện, có gì bất thường, trước hết xác nhận cô an toàn đã rồi báo cáo cho tôi.” Âu Dương Lãnh khoát tay ý bảo Hắc Mộc đi ra ngoài, biết ngày đó Vu Thiện chịu nhục mà mình không thể xuất hiện kịp thời, anh rất chán nản.
“Vâng, tổng giám đốc.” Hắc Mộc liếc mắt nhìn Âu Dương Lãnh, sắc mặt tổng giám đốc rất khó nhìn, anh đang đang lòng Vu Thiện sao? Xem ra anh ta phải chăm chỉ bảo vệ tốt cho Vu Thiện.
“Đi ra ngoài đi.” Âu Dương Lãnh không nhìn Hắc Mộc lấy một cái, tâm tư đang đặt trên người Vu Thiện, cô không khó chịu chứ?
Hắc Mộc mở cửa đi ra ngoài, xoay người đóng cửa lại, cầm điện thoại gọi cho em trai Hắc Tử, bảo cậu ta phái người bảo vệ Vu Thiện. Sau khi Hắc Tử nhận mệnh lệnh lập tức phái mấy tinh anh bảo vệ Vu Thiện, còn Vu Thiện không phát hiện ra điều gì.
Kinh Sở không biết tại sao mình lại muốn xem TV, chỉ biết lòng mình thấy luống cuống, điều mà anh chưa từng cảm nhận, anh tự nhiên cầm điều khiển lên mở TV, dò kênh lại khiến anh phát hiện, người phụ nữ mình luôn muốn gặp, cô cứ như vậy xuất hiện trong màn hình, khiến anh không kịp phản ứng.
Ngày đó sau khi cô rời đi, Kinh Sở quay lại Sở thị phái người đi điều tra, anh vẫn cho rằng Vu Thiện là do người khác cố ý phái tới thu hút hứng thú của anh, sau đó quyến rũ anh. Nhưng vừa đi chính là nửa tháng, cũng không thấy xuất hiện nữa, còn cô vẫn còn tồn tại trong đầu óc của mình, đuổi đi không được.
Cho nên anh lại bảo người theo dõi sít sao ở bên phía người kia, vì anh cho rằng Vu Thiện là người của anh ta, không ngờ rằng cô lại là đại tiểu thư của Vu thị. Còn cô cứ như vậy xuất hiện trên TV, thân phận của cô lại là vợ chưa cưới của Âu Dương Lãnh! Người đó không được xem là quen biết nhà Âu Dương, ở thành phố S nhất cử nhất động của nhà Âu Dương đều có ảnh hưởng! n
Cho dù mình dốc hết toàn lực cũng chưa chắc có thể rung chuyển nhà họ Âu Dương, mặc dù mình chưa đến nỗi yêu cô, nhưng cô là người phụ nữ duy nhất khiến mình hứng thú, còn anh muốn làm quen với cô.
“Chu Minh, vào đây.” Kinh Sở giơ tay lên ấn số nội bộ, bảo trợ thủ đắc lực là Chu Minh đi vào.
“Tổng giám đốc, có chuyện gì ạ?” Chu Minh lễ phép đi vào hỏi, ở trong công ty, từ trước tới giờ tổng giám đốc không chủ động tìm mình, lúc nào cũng dựa theo lịch làm việc mình sắp xếp trong ngày.
“Cậu đi điều tra tất cả tư liệu về Vu Thiện, phải chi tiết cặn kẽ.” Kinh Sở liếc nhìn Chu Minh, Chu Minh này làm việc không phạm sai lầm, nhưng con người hơi cứng nhắc.
“Tổng giám đốc, anh nói Vu Thiện là cô ấy?” Chu Minh cũng chú ý tới bản tin hôn sự của nhà Âu Dương và nhà họ Vu trong TV, anh ta không hiểu nhìn Kinh Sở, cô và Sở thị có quan hệ gì?
“Bảo cậu làm thì đi làm đi, đâu ra nói nhảm nhiều như vậy.” Kinh Sở bị Chu Minh hỏi có chút chột dạ, mặc dù Chu Minh hơi máy móc nhưng cảm giác rấy nhạy bén, một chút gió thổi cỏ lay cũng suy đoán ra được.
“Dạ.” Chu Minh dứt khát nhận lệnh, trong lòng có chút ngoài ý muốn khi thấy tổng giám đốc để ý Vu Thiện như vậy, lúc nào thì tổng giám đốc có hứng thú với phụ nữ. Kể từ sau khi người phụ nữ kia ra đi, đã lâu lắm rồi tổng giám đốc đã không còn quan tâm tới phụ nữ như thế nữa.
“Đi ra ngoài đi.” Kinh Sở phất tay ý bảo Chu Minh đi ra ngoài, tâm tư vẫn còn dừng trên TV, cô đẹp hơn rất nhiều so với hôm trước, quả thực là thiên sứ hóa thân, mùi thơm trên người cô dường như vẫn còn ở trong mũi mình, mùi thơm của cô rất giống người kia, nhưng anh biết cô không phải là cô ấy.
Cô ấy trong trí nhớ, dịu dàng xinh đẹp, còn Vu Thiện là hình tượng hoạt bát đáng yêu, còn có sự mạnh mẽ ẩn giấu bên trong, hợp thể như vậy thật sự rất hấp dẫn anh, anh muốn gặp lại cô một lần.
Trên đường Vu Thiện ngồi xe Âu Dương Lãnh đưa về, cô vẫn một mực nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong đầu cô trống rỗng, cô không biết mình đang nhìn cái gì. Cô cũng không muốn cảm nhận, cô muốn tâm tư mình trống rỗng, như vậy mình sẽ không nhớ tới những chuyện không chịu nổi kia nữa.
“Cô Vu, đến nhà rồi.” Tài xế đỗ xe trong sân quay đầu nói với Vu Thiện dường như đang xuất thần, anh ta thường chở Vu Thiện nên ít nhiều gì cũng đoán được tâm tình của cô, anh ta cảm thấy thiếu gia làm việc có chút quá đáng, dù sao cô Vu cũng là con gái, không nên phải chịu đựng những chuyện khó chịu đó.
“Ồ, cảm ơn.” Vu Thiện lấy lại tinh thần, trong lòng chán nản, mình làm trò cười trước mặt người khác. Cô lập tức xuống xe cúi đầu chào tài xế, tài xế gật đầu sau đó lái xe vào trong nhà để xe.
“Thiện Nhi, Thiện Nhi!”
Lúc Vu Thiện đang muốn đi vào thì nghe giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền tới, quay đầu nhìn lại, là học trưởng Lam? Sao anh tới đây? Vu Thiện vội vã đi tới cổng chính, còn bảo vệ đang ngăn Lam Ngọc lại, muốn đuổi anh ta rời đi.
“Thiện Nhi, sao em lại phải ở chỗ này?” Lam Ngọc chất vấn hỏi, anh ta thấy chuyện hôn sự của Vu Thiện và Âu Dương Lãnh ở trên TV nên vội vàng tìm địa chỉ nhà Âu Dương chạy tới hỏi, muốn biết trong lòng cô gái kia có phải muốn gả cho người khác hay không!
“Học trưởng Lam, anh về đi, ở đây không phải là chỗ anh nên tới.” Vu Thiện giơ tay cản hành động của bảo vệ, sau đó đối mặt với Lam Ngọc. Cô thấy học trưởng Lam Ngọc vẫn còn rất quan tâm tới mình thì trong lòng cảm kích, bất kể mình có bao nhiêu khổ sở và tủi thân, học trưởng Lam Ngọc cũng sẽ tỉ mỉ an ủi và khích lệ mình, không có anh ấy thì cũng không có mình ngày hôm nay.
“Thiện Nhi, em có thể đi ra không? Học trưởng muốn mời em ly café.” Cách cánh cửa nói chuyện không tiện, hơn nữa còn có người thứ ba ở đây, có mấy lời anh ta muốn đối mặt để hỏi.
“Thật xin lỗi cô Vu, thiếu gia đã nói cô không thể đi ra ngoài.” Bảo vệ còn chưa đợi Vu Thiện hỏi đã lạnh lùng cắt ngang lời Lam Ngọc, nhìn tên tiểu tử này cũng biết là thèm muốn sắc đẹp của cô Vu, mơ hão muốn cướp thiếu phu nhân đi.
“Học trưởng Lam, anh về đi, có cơ hội em sẽ tìm anh.” Vu Thiện khó xử nói, không phải cô không muốn đi ra ngoài mà là cô không thể nào đi ra ngoài, bởi vì cô ở đây hoàn toàn không có tự do.
“Em sợ anh ta sao? Tại sao không dám ra ngoài?” Lam Ngọc có chút không thể tiếp nhận hỏi, với năng lực của Vu Thiện, trang bị như vậy có thể ngăn cản cô sao? Cho dù bảo vệ cũng không thể cản cô đâu.
“Học trưởng Lam!” Vu Thiện không ngờ Lam Ngọc sẽ dùng giọng điệu chất vấn để nói chuyện, dáng vẻ vội vã này đã không còn thấy tao nhã như ngày thường nữa, còn có trong mắt anh xuất hiện trách móc khiến lòng cô rất khó chịu.
Hết chương 23
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...