Tổng Giám Đốc Nô Lệ Thư Ký Chủ Nhân

Hoa Thiên nói với Lý Mục: “Cởi quần áo ra.”

Lý Mục đương nhiên ngoan ngoãn làm theo. Nhưng bởi vì uống rượu cùng xuân dược nên động tác của hắn không cứng ngắc như thường ngày, mà lại chứa một loại hấp dẫn khó tả. Trong lúc cởi áo còn không quên lấy tay tự vuốt ve làn da mật sắc của mình, bất tri bất giác toát ra phong tình câu hồn người.

Hoa Thiên thở càng lúc càng dồn dập, đợi Lý Mục cởi xong quần áo, hạ thân Hoa Thiên cũng đã cao nhếch lên.

Hoa Thiên đưa công tắc nhảy trứng cho Lý Mục rồi nói: “Tự mình mở.”

Lý Mục mặc dù ngượng ngùng, nhưng hậu huyệt tê dại đã không cho hắn thời gian nữa. Lý Mục ấn công tắc, cúc hoa lập tức truyền tới chấn động kịch liệt, cảm giác ngứa ngáy đã được khoái cảm thay thể, Lý Mục rên rỉ: “A… sướng… a…”


Toàn thân Lý Mục nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, trên làn da ửng hồng phát ra ánh sáng mê lòng người. Hai khối tiểu đậu đỏ sẫm cũng rất nhanh đứng thẳng sưng lên, mang theo cả viên kim cương màu đen làm hai mắt Hoa Thiên đỏ lên, thân thể như bốc khí.

Hoa Thiên không biết từ đâu lấy ra một sợi dây, buộc chặt hai tay Lý Mục lại.

Lý Mục bất mãn giãy dụa trên chiếc giường màu trắng, như một con rắn uốn éo đầy mị hoặc. Mặc dù hậu huyệt đã đỡ khó chịu, nhưng nơi khác vẫn rất ngứa. Hai tay không động đậy được, Lý Mục càng thêm khát vọng được Hoa Thiên chạm vào, không khỏi phát ra tiếng kêu mà bình thường không bao giờ phát ra: “Chủ nhân, a… mau chạm mèo nhỏ đi. Mèo nhỏ muốn chủ nhân chạm vào….”

Hoa Thiên vươn tay xoa nắn cái mông tròn trịa đầy sắc tình, làm cho cái mông như biến hình. Miệng thì tiến tới khối tiểu đậu sưng đỏ, hưng hăng mà gặm cắn, chà đạp không ngừng.


Lý Mục ngoe nguẩy thân thể phối hợp với Hoa Thiên, càng mãnh liệt đối đãi, đau đớn cùng khoái cảm càng dung hòa vào nhau, khiến phân thân tím hồng bị trinh khiết hoàn trói buộc chảy ra “nước mắt” trong suốt.

Dù phân thân không được phóng thích, đau đớn khó chịu vô cùng. Nhưng nhảy trứng trong hậu huyệt càng lúc càng không thấy thỏa mãn, Lý Mục muốn thô bạo hơn, muốn tiến vào sâu hơn. Loại ý niệm này không ngừng hành hạ hắn.

Bên tai truyền tới thanh âm, phảng phất như chứa một loại ma lực làm người ta không thể không chìm vào trong đó: “Mèo nhỏ muốn gì, nói chủ nhân nghe.”

Lý Mục như bị đầu độc mà nói: “Muốn chủ nhân chỉ chơi với một mình mèo nhỏ, muốn chủ nhân cùng mèo nhỏ ở bên nhau, muốn đại bổng của chủ nhân, muốn chủ nhân đối xử thô bạo, muốn chủ nhân hung hăng tiến vào… a…”

Lý Mục còn chưa nói hết đã bị một thứ thật lớn tiến vào khiến hắn sợ đến kêu to.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui