Tổng Giám Đốc Nô Lệ Thư Ký Chủ Nhân
Nhìn nam hài đang mê man, Hoa Thiên thầm thở dài một hơi. Quả nhiên điều giáo mèo nhỏ vẫn thích hơn. Theo lý thuyết thì nô lệ này cũng đã là cực phẩm, hình thể, thanh âm, làn da, độ mẫn cảm cũng ưu tú. Nhưng lại không thể làm cho mình có cảm giác trống ngực đập thình thịch như khi đối mặt với mèo nhỏ.
Hoa Thiên đột nhiên nhớ nhung mèo nhỏ, liền mở điện thoại, tìm trong danh sách “sủng vật – mèo nhỏ” rồi gọi. Cho dù chưa được gặp mặt, nhưng hắn cũng muốn được nghe thấy giọng nói của mèo nhỏ.
Tắt máy? Sao lạ vậy? Hoa Thiên nhăn mặt, chính mình đã từng nói lúc nào cũng phải mở máy rồi cơ mà?
Ra khỏi phòng mới phát hiện không đóng chặt cửa. Nhưng cũng chẳng phải vấn đề gì lớn, dù sao phòng cũng cách âm, tin tưởng không ai có thể nghe thấy được.
Ơ? Đây là cái gì?
Hoa Thiên nhặt chiếc chìa khóa trên mặt đất ở gần cửa ra vào lên.
Đây là chìa khóa nhà mình, rơi lúc nào nhỉ?
Hoa Thiên nghi hoặc suy nghĩ, sao không có chút ấn tượng, nhớ là mình đã cất trọng túi rồi mà.
Hoa Thiên thò tay vào túi, lấy ra một chiếc chìa khóa y hệt. Không đúng, không phải giống nhau, chiếc chìa khóa này rõ ràng mới được làm ra, trông còn rất mới.
Nghĩ tới đây, Hoa Thiên lập tức cảm thấy không ổn, hắn vừa nghĩ vừa đi tới cổng, nhìn cổng nhà mình mở ra toang hoắc.
Hoa Thiên bắt đầu tỉnh táo phân tích. Chắc hẳn là có người lén đánh thêm chiếc chìa khóa này. Khi đi vào tới căn phòng kia, nhìn thấy mình cùng nam hài, đã vứt bỏ chìa khóa, bỏ chạy ra khỏi cổng. Không phải kẻ trộm, vậy là ai đây?
Hoa Thiên đột nhiên nhìn chiếc điện thoại di động, trong lòng dần nổi lên một hình bóng, chẳng lẽ là mèo nhỏ? Đáng chết, sao hắn đến đây? Nhớ tới mình từng nói với Lý Mục, chắc hắn sẽ không định mua căn nhà của mình đó chứ?
Hoa Thiên càng nghĩ càng cảm thấy xác suất này rất lớn, vội vàng chạy tới bãi đỗ xe, lấy xe điên cuồng phóng về nhà.
…
Lý Mục vô tri vô giác đi trên đường, điện thoại di động đã tắt máy, giờ phút này hắn không muốn bị ai quấy rầy, mà chỉ muốn yên lặng suy nghĩ một chút.
“Ha ha, thất tình có là gì đâu? Uống một ly rượu là quên. Đi thôi, ta mời ngươi đi uống rượu.”
Lý Mục đột nhiên nghe thấy nam nhân đang ở phía đối diện nói chuyện điện thoại. Quay đầu nhìn xung quanh, thì ra phía trước có một quán bar. Đúng rồi, uống rượu… sẽ không đau khổ nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...