Nhạc Tuyên nghiền ngẫm nhìn về phía Viên Hàm Vũ, khóe miệng hướng về trước cong lên.
Viên Hàm Vũ trừng mắt nhìn đầu bếp đang nấu cơm cho mình một cái, đầu bếp khó hiểu nhíu nhíu mày.
"Em còn muốn thêm trứng không? Tôi vào lấy cho em!" Viên Hàm Vũ che giấu sự xấu hổ của mình, hỏi.
Nhạc Tuyên lắc lắc đầu, ý cười trên mặt không giảm.
Viên Hàm Vũ cắn chặt răng, túm lấy đầu bếp, đóng cửa trốn vào trong.
Nhạc Tuyên ngồi trước bàn ăn, nhìn hai người đang khe khẽ nói nhỏ với nhau bên trong.
Đến khi Viên Hàm Vũ từ trong bếp đi ra, phòng ăn chỉ còn lại một mâm đồ ăn đã hết sạch, dao nĩa để gọn gàng, người lại không biết đã đi đâu.
Chỉ nghe thấy bên ngoài thang máy [Đinh] một tiếng, tựa như là đang có thang lên đây.
Chỉ do dự một giây, Viên Hàm Vũ lập tức phòng về phía cửa.
Thang máy này, không phải là do Nhạc Tuyên gọi đó chứ! Chẳng lẽ trong nháy mắt mình đi vào bếp, người nọ liền bỏ ra ngoài sao?
Lúc trước Nhạc Tuyên không thích hắn, lúc này tám phần đã trực tiếp bỏ trốn rồi, ném mình một mình ở đây.
Càng nghĩ càng thấy không an tâm, tay mở cửa cũng phát run.
Cửa mở, còn chưa kịp thấy rõ Nhạc Tuyên có ở bên ngoài hay không, Viên Hàm Vũ đã trực tiếp hô lớn: "Đừng đi!"
Lý tiên sinh ở sát vách đang nắm chìa khóa trong tay, một tay khác còn cầm túi lớn túi nhỏ, nghe giọng Viên Hàm Vũ, cả người sững sờ tại chỗ, hơi có chút khó hiểu quay đầu hỏi: "Đi đâu?"
"Anh đang làm gì đấy?" Nhạc Tuyên khoanh tay, đứng ở cửa phòng nhìn Viên Hàm Vũ, vẻ mặt cười như không cười.
"Em...!Em không đi!" Viên Hàm Vũ nghe giọng anh thì quay đầu lại, nhìn thấy Nhạc Tuyên đứng dựa nghiêng cạnh cửa, tâm tình vốn dĩ nhấc tới tận cổ liền lập tức nuốt trở lại bụng, một chân đá cửa nhà đóng lại, hùng hổ đi về phía Nhạc Tuyên: "Em làm tôi tìm nãy giờ!"
Mày hơi hơi nhíu lại, nhưng nháy mắt nhìn thấy Nhạc Tuyên, Viên Hàm Vũ vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Người nọ, còn ở đây...!
"Anh yên tâm, nếu tôi đi cũng sẽ nói với anh một tiếng".
Nhạc Tuyên trở lại phòng ăn, ăn hết trứng gà Viên Hàm Vũ chiên cho mình, rồi mới đứng dậy.
Không biết từ lúc nào, Nhạc Tuyên đã thay lại bộ quần áo hôm qua, nhìn dáng vẻ lúc này, có lẽ sẽ rời đi.
"Em hiện tại phải đi sao?" Viên Hàm Vũ cau mày, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nhạc Tuyên.
"Không được à?".
Nhạc Tuyên khó hiểu, ngẩng đầu dò hỏi.
"Không cho!".
Viên Hàm Vũ híp híp mắt, hắn vất vả lắm mới lừa được người về nhà, sao lại có thể dễ dàng cho đi như vậy chứ.
"Phản đối vô hiệu".
Nhạc Tuyên cũng không thèm liếc hắn một cái, đi về phía cửa.
"Aizz!".
Thấy Nhạc Tuyên quyết tâm rời đi, Viên Hàm Vũ chỉ có thể theo sau: "Vậy em từ từ đã...!"
Nhạc Tuyên quay đầu lại nhìn Viên Hàm Vũ, thấp giọng cười cười rồi xoay người đến chỗ thang máy vừa lên tới.
Nhìn thoáng qua mình vẫn còn đang mặc đồ ở nhà, Viên Hàm Vũ từ bỏ ý định đuổi theo anh.
Không sao, tôi còn sẽ xuất hiện!
Trên mặt Viên Hàm Vũ hiện ra một tia mỉm cười...!
.....!
Trở lại nhà mình, Nhạc Tuyên đem quần áo trên người ném vào máy giặt, ngay sau đó nằm bò ra trên giường của mình.
Quả nhiên vẫn là nhà mình thoải mái nhất!
Cũng không thể nói nhà của Viên Hàm Vũ không tốt, chẳng qua Nhạc Tuyên lạ giường, tối hôm qua ngủ không thoải mái chút nào.
Giường của Nhạc Tuyên đã được người làm đến quét dọn sạch sẽ, trên giường cũng không bị Nhạc Tuyên ném đồ đạc lung tung.
Nằm trên giường không bao lâu, Nhạc Tuyên đã ngủ mất, thẳng đến một trận đập cửa vang lên, Nhạc Tuyên mới tỉnh lại từ trong mộng.
Ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ ở đầu giường, bây giờ đã là 7 giờ tối.
Một giấc này ngủ thẳng cẳng!
Nhạc Tuyên gãi gãi đầu mình, vâng mệnh đi ra ngoài xem cái tên ác độc gõ cửa kia rốt cuộc là ai.
"Chào buổi tối a!"
Viên Hàm Vũ cười cười đứng ngoài cửa, trong tay còn cầm theo mấy túi nhựa tỏa ra mùi hương thơm phức.
"Anh tới đây làm gì?".
Nhạc Tuyên nhìn người đứng bên ngoài, mặt không biểu tình nói.
"Đêm đồ ăn khuya đến đấy!" Viên Hàm Vũ đưa hai tay đầu túi đồ lên, trên mặt nở một nụ cười thật tươi.
"Đưa đồ ăn khuya cũng phải mang mấy thứ đó theo hả?".
Nhạc Tuyên không hề bị lừa gạt, đưa mắt nhìn nhìn rương lớn rương nhỏ Viên Hàm Vũ đặt bên ngoài, lạnh lùng nói.
"Chuyên đó, đồ ăn khuya sắp nguội rồi, ăn trước rồi nói sau nhé!".
Viên Hàm Vũ trực tiếp xem nhẹ lời Nhạc Tuyên, ló đầu vào trong nhà Nhạc Tuyên ngó tới ngó lui xung quanh, túi trong tay cũng thừa cơ hội đưa cho Nhạc Tuyên.
Nhạc Tuyên vốn cũng không thèm định nhốt người ta ở ngoài, đành thở dài, đưa tay nhận đồ ăn, thành thật đi vào trong bếp.
Viên Hàm Vũ cười sáng lạn, vội vàng kéo mấy rương đồ mình mang đến vào trong nhà Nhạc Tuyên.
......!
"Nói đi, anh muốn làm gì?".
Nhạc Tuyên dùng nĩa lấy một miếng pizza lên, giương mắt nhìn Viên Hàm Vũ đang ngồi đối diện, trong ánh mắt không có một tia cảm tình.
Viên Hàm Vũ lắc lắc đầu, lực chú ý đã bị miếng pizza trong tay Nhạc Tuyên hấp dẫn.
"Hương vị cũng không tệ lắm đúng không!" Viên Hàm Vũ theo bản năng liếm liếm môi.
Nhạc Tuyên không nói gì, ngược lại bỏ đồ trong tay xuống, bày ra bộ dáng anh mà không nói tôi đuổi anh ra ngoài.
"Cũng không có việc gì, mấy ngày nay tôi nghĩ, có chút việc phải thương lượng với em".
Viên Hàm Vũ phất phất mấy sợi tóc trên trán.
"Nếu chúng ta đã đính hôn, không ở cùng nhau khẳng định sẽ làm cho người khác nghi ngờ, đặc biệt là em trai em!".
Lúc nhắc tới Nhạc Hàn, ánh mắt của Viên Hàm Vũ thay đổi vô cùng rõ ràng.
Nghe Viên Hàm Vũ nói, Nhạc Tuyên liền ngẩn người.
Từ sau khi hai người đính hôn, Nhạc Hàn quả thật không có tới quấy rầy mình.
Qua được mấy ngày thoải mái, Nhạc Tuyên vậy mà lại thật sự quên mất vấn đề này.
Nhìn biểu tình Nhạc Tuyên có chút buông lỏng, Viên Hàm Vũ liền lập tức thêm mắm thêm muối: "Em ở một mình rất không an toàn, vạn nhất buổi tối có ai đột nhập vào đây, một mình em sẽ rất nguy hiểm, có tôi ở đây còn có thể bảo vệ em!"
Cơ bắp trên mặt Nhạc Tuyên run rẩy, giọng nói hoàn toàn là vẻ bất đắc dĩ: "Tôi là đàn ông".
"Đàn ông thì sao chứ, đàn ông mới đáng sợ đấy!".
Trước đó Viên Hàm Vũ đã ở trên mạng tìm được rất nhiều nội dung tương tự nhau, càng xem càng sợ hãi, hiện tại lại nói cũng là ra dáng ra hình.
Nhạc Tuyên không thèm để ý tới, cầm nĩa tiếp tục ăn nửa miếng pizza còn lại.
Viên Hàm Vũ nói đến khô cả nước miếng, chỉ là Nhạc Tuyên vẫn bày ra bộ dáng như không có gì cả, không thể hiện thái độ gì.
"Em không đồng ý sao?".
Viên Hàm Vũ nhíu nhíu mày, ý bất mãn bộc lộ rõ ra ngoài.
Nhạc Tuyên chậm rãi nhấm nuốt, không gật đầu cũng không phải đối.
"Tôi......"
"Anh có thể ở lại".
Ngay lúc Viên Hàm Vũ muốn vỗ bàn đứng lên, Nhạc Tuyên nuốt hết đống đồ ăn trong miệng xuống, nhàn nhạt nói.
Tay Viên Hàm Vũ còn đang lơ lửng giữa không trung, bởi vì hoảng hốt mà còn chưa kịp buông xuống.
"Thật không?" Sợ là mình nghe lầm, Viên Hàm Vũ nghiêng lỗ tai dán qua.
Nhạc Tuyên không trả lời, mà dùng hành động thực tế nói với hắn.
Nhạc Tuyên đứng lên, duỗi tay kéo Viên Hàm Vũ: "Qua đây".
"Đây là phòng của tôi, không được vào".
Kéo Viên Hàm Vũ đi 'tham quan', Nhạc Tuyên mở từng cửa từng cửa.
"Phòng sách cũng không được vào, bếp có thể dùng nhưng không thể nấu cơm".
"Ừm".
Viên Hàm Vũ ngoan ngoãn đi theo sau Nhạc Tuyên, nghĩ đến hiện trường xấu hổ sáng nay, nhịn không được sờ sờ cái mũi.
"Tôi sẽ không nấu".
"Đây là phòng của anh".
Phòng này rất gần phòng của Nhạc Tuyên, chỉ cách một bức tường.
Mở cửa nhìn thoáng qua bố trí bên trong, đương nhiên mỗi tuần đều có người đến quét dọn vệ sinh, tuy rằng không có ai ở nhưng vẫn vô cùng sạch sẽ.
"Những chuyện khác tạm thời tôi còn chưa nhớ ra, có gì tôi lại nói với anh sau".
Nhìn Viên Hàm Vũ đem đồ đạc bỏ vào phòng, Nhạc Tuyên xoay người rời đi.
"Đợi chút!"
Nhạc Tuyên nghi hoặc nhìn Viên Hàm Vũ.
"Đúng rồi, dù sao cũng là nhà tôi, vệ sinh cá nhân chú ý một chút.
Còn có mấy thứ không nên xuất hiện ở đây thì cũng đừng xuất hiện".
Đột nhiên bghix đến cái gì đó, Nhạc Tuyên bổ sung.
"Anh muốn nói gì?"
"Nếu là ở chung, tôi cũng có một phần yêu cầu, em xem thử đi!".
Viên Hàm Vũ rút ra một bản điều lệ đã chuẩn bị sẵn, đưa đến trước mặt Nhạc Tuyên.
"Mỗi tuần đi xem phim với nhau ít nhất một lần; Tan sở đưa rước nhau; Mỗi tuần show ân ái nơi công cộng ít nhất một lần..."
Nhìn mấy cái điều lệ này, Nhạc Tuyên nhíu mày "Anh đang chọc cười tôi sao?"
"Đã diễn thì phải là cho thật, đây chỉ là mấy điều cơ bản mà thôi".
Vtv đắc ý ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng thiếu đánh.
"Ấu trĩ".
Nhạc Tuyên ném tờ giấy lại cho Viên Hàm Vũ rồi đi thẳng vào phòng sách.
Cầm Baidu của mình liệt kê một danh sách.
Nhìn bóng dáng Nhạc Tuyên, Viên Hàm Vũ thở dài.
Mình còn một đoạn đường rất dài phải đi...!
......!
Rửa mặt sạch sẽ trở lại phòng, Viên Hàm Vũ còn có chút chưa thể tin được Nhạc Tuyên lại dễ dàng đồng ý yêu cầu ở chung của mình như vậy.
Cuốn cuốn một lọn tóc trong tay, Viên Hàm Vũ nghĩ xem ngày mai sẽ lấy lý do gì để đi theo Nhạc Tuyên đi làm.
Di động đặt một bên vang lên, Viên Hàm Vũ lấy lại thì thấy — Anh hai.
Đối với anh trai của chính mình năm đó, Viên Hàm Vũ không nghĩ ra đến tột cùng anh ấy trông như thế nào.
Năm đó Thái tử chết yểu, bất đắc dĩ Thành tổ chỉ có hai người con trai, không thể không lập một người con trai khác – cũng chính là Viên Hàm Vũ – thành Thái tử.
Nên vì thế, Viên Hàm Vũ đối với người anh trai này quả thật là không có ấn tượng gì.
Hắn cũng không rõ lắm là tới thế giới mới này, mối quan hệ giữa các nhân vật có giống với lúc trước hay không.
Bất quá nếu đã gặp một nhà Nhạc Tuyên có diện mạo giống nhau như đúc với năm đó, chính phụ hoàng và mẫu hậu của mình cũng vậy, thì người này giống anh trai kia của hắn cũng không có gì kỳ quái.
Sau khi nghe điện thoại, một giọng không mấy quen thuộc vang lên.
"Vũ tử, ngày mai có rảnh không? Đi hội đấu giá với anh đi!"
......!
Nhạc Tuyên ngồi ở thư phòng, trên màn hình máy tính là mọi tư liệu liên quan đến Viên Hàm Vũ.
Đây là do anh tốn công tốn sức mấy ngày tìm được, thông tin từ lúc Viên Hàm Vũ mới sinh ta đến bây giờ.
Nhạc Tuyên đến giờ vẫn còn không hiểu được vì sao Viên Hàm Vũ lại đưa ra ý muốn kết hôn giả với mình.
Tuy rằng sau khi đính hôn với mình, hắn thật sự thu hoạch được một ít sản nghiệp trong tay ba hắn.
Đúng theo lý mà nói, tuy rằng Lâm Mật chỉ là tình nhân của Viên Hi, nhưng toàn bộ Viên gia đối xử với Viên Hàm Vũ rất không tệ, cũng không phát sinh xung đột gì quá lớn.
Nếu chỉ là vì tài sản đó, thì tại sao hắn lại phải phí sức lực lớn như vậy để lấy lòng mình, đến tốt cùng là vì lý do gì? Nhạc Tuyên cũng có chút không thể hiểu nổi.
Nhạc Tuyên ngồi đối diện với tư liệu của Viên Hàm Vũ đến phát ngốc, mãi đến khi một hồi điện thoại vang lên, mới đánh thức anh dậy.
"Sáng mai 10 giờ? Được, gặp nhau ở chỗ cũ!"
......!
# Hết chương 8.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...