"Thế nào?" Đem người ôm ngồi xuống chỗ bàn đá bên ngoài, Viên Hàm Vũ lo lắng hỏi: "Đầu em còn đau không?"
Nhạc Tuyên vô lực lắc lắc đầu.
Nói đến cũng rất kỳ quái, chẳng lẽ thật là trong phòng quá nhiều người nên ngột ngạt, làm mình không thoải mái hay sao? Chỉ là Nhạc Tuyên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng rồi không biết phải nói như thế nào.
"Tôi ngồi ở đây bình tĩnh một chút, anh quay vào đi!".
Biểu hiện của Viên Hàm Vũ trong hội trường, Nhạc Tuyên đều đã thấy.
Trong nháy mắt Ngọc Ban Chỉ được mang ra, Viên Hàm Vũ cả người đều không thích hợp.
Có lẽ hắn cũng đối với Ngọc Ban Chỉ kia có ý định gì khác.
Cau mày nhìn bộ dáng Nhạc Tuyên không có tinh thần, Viên Hàm Vũ lắc lắc đầu.
"Chẳng qua chỉ là một buổi đấu giá mà thôi, không có gì ghê gớm".
Viên Hàm Vũ quay về xe lấy một chai nước, vặn nắp đưa cho Nhạc Tuyên.
"Đợi em khỏe hơn chút, chúng ta về đi".
Nhạc Tuyên gật gật đầu, sau khi ra khỏi hội trường, cảm giác đau đớn đã biến mất, chỉ là có chút cảm giác vô lực mà thôi.
"Điện thoại reo kìa".
Ánh sáng mờ mờ từ trong túi quần của Viên Hàm Vũ lộ ra, Nhạc Tuyên kéo kéo áo hắn.
Nhìn tên hiển thị trên màn hình, Viên Hàm Vũ nhăn mày: "Anh đi qua kia một chút, em nghỉ ngơi cho tốt đi".
Dứt lời thì cầm điện thoại đi đến một chỗ khác.
Tầm mắt Nhạc Tuyên đi theo Viên Hàm Vũ, không nghe được hắn và người trong điện thoại nói cái gì đó, bất quá từ vẻ mặt của hắn có thể cho thấy được hình như có chuyện gì đó phiền toái.
......!
"Cậu đã chạy đi đâu vậy!".
Vừa mới ấn nghe, giọng Tần Tân Vinh nóng nảy truyền qua.
"Cậu không muốn sống nữa phải không".
Viên Hàm Vũ hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói vẫn có một chút cung kính: "Tần gia nói đùa à, tôi chỉ là có chút việc gấp, chưa kịp báo với các ông mà thôi".
Tần Tân Vinh hiển nhiên không tin lý do kia, bất quá lập tức có chuyện quan trọng hơn.
"Cái Ngọc Ban Chỉ kia cậu cũng thấy rồi, thế nào? Là thật hay giả?".
Trên mặt xẹt qua một tia mỉm cười tự giễu, cái thứ kia nến là giả, Nhạc Tuyên có thể phản ứng lớn như vậy sao?
"Hiện tại ông hỏi chuyện này có phải là trễ rồi không.
Lấy tính cách của Tần gia, thứ này vô luận là thật hay giả hẳn là đều đã bị ông thu vào túi rồi chứ!".
Viên Hàm Vũ cũng không trực tiếp trả lời, lại trêu ghẹo.
Tần Tân Vinh không nói gì, cúi đầu vuốt ve Ngọc Ban Chỉ trong hộp.
"Cậu tốt nhất nên hy vọng nó là thật, bằng không phần tổn thất này cậu trốn không thoát được đâu!".
Đánh giá Ngọc Ban Chỉ vừa được mua bằng số tiền lớn trong tay, trên mặt lộ ra một tia cười tàn nhẫn.
"Yên tâm đi, ông cũng không phải chịu thiệt!".
Chẳng qua cái đồ kia ông có thể giữ bao lâu thôi.
Viên Hàm Vũ đúng là không thể đoán được.
......!
Sau khi cắt đứt điện thoại, Viên Hàm Vũ quay đầu lại, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Nhạc Tuyên.
Không nghĩ tới người nọ đột nhiên quay đầu, lại bị bắt được, Nhạc Tuyên cúi đầu, có chút xấu hổ nhìn màn hình di động của mình, không biết phải đối mặt với Viên Hàm Vũ đang đi về phía mình như thế nào.
Liếc mắt một cái thấy Nhạc Tuyên mất tự nhiên, Viên Hàm Vũ cũng không vạch trần, trực tiếp đến một bên ngồi xuống.
"Em đỡ hơn chút nào chưa?"
Nhạc Tuyên gật gật đầu, nửa ngày không trả lời Viên Hàm Vũ.
Sau khi trong lòng yên ổn hơn một chút, Nhạc Tuyên giương mắt nhìn trộm, lại phát hiện Viên Hàm Vũ hình như cũng đang suy nghĩ chuyện gì đó, không nhìn lại anh.
Nhạc Tuyên thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhưng rồi lại không biết vì sao cảm thấy có chút mất mát.
Hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía Viên Hàm Vũ, Nhạc Tuyên nói: "Làm sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?".
"Không có chuyện gì!".
Viên Hàm Vũ cười cười với Nhạc Tuyên, nhìn thoáng qua thời gian.
"Nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đi ăn cơm đi, để anh đặt chỗ".
Nhạc Tuyên gật gật đầu, đứng dậy đi theo phía sau Viên Hàm Vũ.
Tuy rằng Viên Hàm Vũ chuyện gì cũng chưa từng nói với mình, nhưng bất quá Nhạc Tuyên biết, hắn chắc chắn có chuyện gạt mình.
......!
"Chuyện này nhất định không thể để Nhạc Tuyên biết!".
Trong phòng, một người có thân hình khổng lồ nói.
"Yên tâm, ngày đó ta sẽ sai khiến hắn đi nơi khác, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến người của ngài hành động!".
Một người khác nhỏ hơi nhiều, chẳng qua thân thể hình như không tốt lắm, lúc đứng eo gần như không thể thẳng lên.
Nhạc Tuyên nhíu nhíu mày, mạnh mẽ áp chế ý tưởng xông vào phòng của mình.
"Việc này một khi thành công, như vậy hai nhà chúng ta từ nay về sau vinh hoa phú quý chắc chắn không ai sánh bằng!".
Thân hình người khổng lồ cười cười nói, trong giọng nói ngập tràn tự tin: "Chỉ cần xử lý tên họ Viên kia, thiên hạ này chính là của chúng ta!".
"Yên tâm đi, kế hoạch của chúng ta thiên y vô phùng, lúc này đây họ Viên kia chắc chắn trốn không thoát được".
Ngoài cửa, Nhạc Tuyên nắm chặt nắm tay, hai mắt tựa như có thể phun ra lửa.
Dưới chân không để ý, đụng phải chậu hoa đặt ở bậc thang.
"Ai!".
Hai người trong phòng trăm miệng một lời nói.
Thấy tình thế không ổn, Nhạc Tuyên nghiêng người phóng lên nóc nhà, về tới biệt viện của mình.
.
ngôn tình hài
Hình ảnh thay đổi, địa điểm biến đến trước cửa một tòa chung cư.
Nhạc Tuyên cúi đầu nhìn món quà trong tay mình, hưng phấn đứng trước cửa.
Dường như yên tâm sờ sờ cái hộp nhỏ trong túi, trên mặt Nhạc Tuyên mỉm cười tràn đầy hạnh phúc.
Lấy chìa khóa mở cửa.
"Anh......".
Vừa mới lên tiếng, mấy chữ phía sau liền bị nhét trở về miệng.
Hình ảnh này giống như đã từng nhìn thấy, trên sô pha có hai thân thể trần trụi triền miên bên nhau, đâm vào trong mắt Nhạc Tuyên thật đau đớn.
Hai người trên sô pha hình như phát hiện có người trở về, lại không hề có ý định dừng động tác lại.
Người đang nằm dưới thân người đàn ông khác ngẩng đầu, hơi hơi mỉm cười với Nhạc Tuyên.
Đỗ Tử Triệt bộ dáng vẫn như cũ không đổi, Nhạc Tuyên tựa như một chút khổ sở đều không có, nhưng thật ra lực chú ý đều đặt trên người đang đè phía trên Đỗ Tử Triệt kia.
Gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng dáng quen thuộc, nắm tay siết chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt, dù đau đỡn, Nhạc Tuyên cũng không định sẽ buông tay.
Giống như đang khiêu khích, Đỗ Tử Triệt nhẹ nhàng liếm vào sau tai người đàn ông kia, trong mắt tràn ngập đắc ý, tựa như đang công khai biểu đạt chủ quyền với Nhạc Tuyên.
Đôi mắt Nhạc Tuyên híp thành một đường thẳng, ánh mắt bắn ra như có thể giết người.
Cầm đồ vật đang ôm trong tay, nhắm ngay đầu người đang nằm trên Đỗ Tử Triệt hung hăng mà nện xuống.
Người ăn đau quay mặt lại, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt đó, khí thế của Nhạc Tuyên lập tức biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Hóa ra, người kia cũng không phải là Viên Hàm Vũ......!
......!
Nhạc Tuyên mở choàng mắt, xung quanh đều đen nhánh một mảnh, chỉ có đèn đường bên ngoài cửa sổ hắt vào.
Anh thở hổn hển, Nhạc Tuyên có thể cảm giác được mồ hôi của mình đang trượt từ trên trán xuống.
Hóa ra hết thảy đều là một giấc mơ.
Nỗ lực ổn định hô hấp của mình, Nhạc Tuyên muốn làm mình bình tĩnh lại.
Giấc mơ thứ nhất chỉ còn lưu lại một dấu vết nhợt nhạt trong đầu, nhưng giấc mơ thứ hai làm anh vô cùng hoảng sợ.
Có phải gần đây ở nhà đến nghẹn hỏng rồi không, mới có thể thấy giấc mơ quỷ dị như vậy! Nếu không thì chắc là mấy ngày nay ở bên cạnh Viên Hàm Vũ, thế nên trong đầu mình để lại hình bóng của hắn.
Trong đáy lòng có giọng nói nào đó đang kêu gào, Nhạc Tuyên cũng không muốn để ý tới.
Người kia thì có gì tốt, mình thế mà còn nằm mơ thấy hắn!
Nhưng có một sự thật lại không thể che dấu được, lúc nhìn thấy người kia không phải là Viên Hàm Vũ, chỉ có chính anh mới biết trong nháy mắt đó, trong lòng có bao nhiêu vui sướng.
Hóa ra vốn dĩ tức giận gắt gao đè trong lòng anh đều biến mất hầu như không còn vào lúc phát hiện người kia không phải là hắn.
Trong đầu loạn thành một đoàn, Nhạc Tuyên lắc lắc đầu, rời giường ra ngoài rót ly nước.
Khi cầm ly trở về phòng, lại vô tình phát hiện trong phòng Viên Hàm Vũ vẫn còn sáng đèn.
Hiện tại đã là bốn giờ rưỡi, không bao lâu nữa trời đã sáng rồi, tại sao người kia lại còn chưa ngủ.
Nhạc Tuyên do dự một chút, vẫn là gõ cửa phòng Viên Hàm Vũ.
"Em sao còn chưa ngủ?" Viên Hàm Vũ vẻ mặt kinh ngạc mở cửa, hỏi Nhạc Tuyên.
"Những lời này phải là tôi hỏi anh mới đúng!".
Nhạc Tuyên nhướng nhướng chân mày.
"Đã trễ thế này còn làm cái gì thế?"
Quang minh chính đại dưới mí mắt Viên Hàm Vũ mà đi vào phòng hắn, Viên Hàm Vũ bất đắc dĩ cười cười đi theo phía sau Nhạc Tuyên.
"Báo cáo tài chính quý trước của công ty".
Viên Hàm Vũ đem văn kiện sửa sửa đưa tới trước mặt Nhạc Tuyên.
"Lúc trước ba của anh cơ bản không thể quản lý công ty này, lúc cho anh là một cục diện vô cùng rối rắm.
Mấy ngày nay anh đều sửa sang lại tư liệu đó, có rất nhiều điều không được đầy đủ".
Những việc này đối với một người trong nghề có lẽ không là gì, nhưng đối với Viên Hàm Vũ vừa mới tiếp xúc mấy dạng báo cáo này mà nói thì phải lao lực rất nhiều.
Nhạc Tuyên cau mày cầm tệp văn kiện của Viên Hàm Vũ, tùy ý mở ra xem.
"Tháng này tài chính có vấn đề, tăng lên rất nhiều".
Nhạc Tuyên rút từ trong văn kiện ra một tờ, đưa cho Viên Hàm Vũ.
Nhìn văn kiện Nhạc Tuyên đưa ra, trên mặt Viên Hàm Vũ toàn là kinh ngạc.
Mình nhìn nhiều ngày như vậy cũng không phát hiện ra, cậu ấy chỉ tùy tiện liếc mắt một cái đã phát hiện vấn đề ở đâu.
"Em làm sao biết được?"
Nhìn Viên Hàm Vũ đang trợn trắng mắt, đi đến bên cái bàn, tùy tay cầm một cái bút, khoanh mấy con số trên bảng biểu.
"Mấy số liệu xuất nhập này so với mấy tháng trước quá lớn, nếu anh đã nói ba anh mặc kệ công ty này, thì thời gian đó lợi nhuận của bọn họ hẳn chính là dựa vào những sản phẩm đã có trước đó, đột nhiên tăng lợi nhuận, mà trong tình huống tháng trước không hệ giảm đầu tư, khẳng định là số liệu giả".
Nhạc Tuyên nói rất rõ ràng, nói xong mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Viên Hàm Vũ đang chăm chú lắng nghe, có chút lo lắng hắn không theo kịp.
Vừa định mở miệng an ủi một chút, Viên Hàm Vũ lại gật gật đầu.
"Cho nên em nhìn thử xem mấy cái này cũng có phải là giả không!".
Viên Hàm Vũ rút từ trong văn kiện một tờ báo cáo phân tích khác đặt trước mặt Nhạc Tuyên, dùng viết khoanh vài con số: "Nếu theo tình huống này, theo lời em nói thì mấy thứ này hẳn cũng là có vấn đề".
Nhạc Tuyên gật gật đầu, nhìn Viên Hàm Vũ có chút kinh ngạc.
"Bởi vậy anh nói, vừa rồi sao vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai!".
Viên Hàm Vũ trên mặt xuất hiện một nụ cười thật tươi: "Cũng nhờ em a, nếu không anh có thức đến sáng cũng không phát hiện ra vấn đề".
Đối phương bày ra bộ dạng này làm cho Nhạc Tuyên có chút không quen, chỉ có thể cứng đờ gật gật đầu.
"Được rồi, tôi về đây".
"Uhm, nghỉ ngơi sớm một chút, anh xem mấy thứ này đã".
Cười cười đưa Nhạc Tuyên ra cửa, Viên Hàm Vũ tiếp tục trở lại trước bàn xem tài liệu.
Nhạc Tuyên đứng ngoài cửa, đối với Viên Hàm Vũ cảm thấy có gì đó rất khác.
......!
# Hết chương 16.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...