Tổng Giám Đốc Nhà Tiểu Hoàng Đế FULL


"Ai vậy?"
"Đông Khải".

Nhạc Tuyên có chút không thể tin được vào tai mình.

Đông Khải trong ngành sản xuất này được xem như là dê đầu đàn, nếu có thể cùng hợp tác với công ty này thì sự phát triển về sau chắc chắn không thể lường được.

"Cậu đi chuẩn bị một chút đi, đợi chút đi với tôi đến Đông Khải".

......!
"Cậu nói người của Đông Khải đi tìm Nhạc Tuyên sao?".

Nhạc Hàn ngồi trên ghế xoay, tay không ngừng xoay xoay cái bút.

"Đúng vậy, hơn nữa nghe nói Nhạc Tuyên hiện tại phải đến Đông Khải một chuyến".

Thư ký nhìn notebook trong tay, đem toàn bộ tin tức vừa nhận được nói cho Nhạc Hàn.

"Vậy đi, cậu tìm một thời gian, tối hôm nay đi.

Hẹn ông chủ Ngô ra nói chuyện một chút.

Thuận tiện giúp tôi sửa sang lại tư liệu gần đây của Đông Khải một chút!".

Trong mắt Nhạc Hàn xẹt qua một tia hung ác, tựa như hết thảy đều nắm chắt trong tay y.

"Này......".

Thư ký có chút khó xử.

"Ngày là muốn......"
"Không sai, tôi chính là muốn anh ta biết, không hợp tác với tôi, thì mọi thứ của anh ta, tôi đều phải đoạt lấy!".

Nhạc Hàn khóe miệng giơ lên, nụ cười mang theo một tia hung ác.

......!
Nhạc Tuyên mang theo thư ký đến trụ sở của Đông Khải.

Tâm tình kích động bộc lộ hết ra ngoài, Nhạc Tuyên thậm chí có thể tưởng tượng được, lúc mình lấy được hợp đồng này, thì Nhạc Tu Viễn sẽ dài mặt đến cỡ nào.

"Ông chủ Ngô!".

Vừa mới vào thang máy, Nhạc Tuyên liền nhìn thấy Ngô Vệ Quốc đứng trước thang, tựa như đối với việc anh đến cũng vô cùng kinh ngạc.

"Nhạc tổng!".

Ngô Vệ Quốc biểu tình kinh ngạc, lập tức thay bằng một nụ cười thật tươi: "Thật là còn phiền toái cậu đến đây.

Nói với chúng tôi một tiếng để chúng tôi qua đó không phải là được rồi sao?"
"Ai đi cũng vậy mà thôi.

Vừa vặn hôm nay tôi có thời gian rãnh, cũng nhân tiện ghét qua đây gặp ngài!".

Nhạc Tuyên thay đổi ánh mắt lạnh băng, trong nụ cười mang theo một chút ấm áp, với người khác cũng trở nên thân thiết không ít.

"Tốt lắm, chúng ta đến văn phòng rồi nói!".


Cuộc nói chuyện này là cả một buổi sáng.

Chờ Nhạc Tuyên từ trong văn phòng bước ra mới phát hiện đã hơn một giờ trưa.

"Thật ngại quá, làm trễ giờ cơm của ông".

Nhạc Tuyên xin lỗi nhìn Ngô Vệ Quốc.

"Trưa nay tôi mời đi, cùng nhau đi ăn một bữa!".

Bảo thư ký đặt nhà hàng, dẫn theo Ngô Vệ Quốc vào phòng riêng tiếp tục nói chuyện công việc.

"Thật ra hạng mục này chúng tôi đã sớm muốn hợp tác với quý công ty, chẳng qua trước kia nghe nói bên phía các ông yêu cầu đều rất cao, cũng không dám mạo muội đề nghị chuyện hợp tác".

Ngô Vệ Quốc cười nói: "Bất quá hôm nay nói chuyện với Nhạc tổng xong, chúng tôi càng có thể nắm chắc".

"Quý công ty đồng ý hợp tác với chúng tôi mới chính là vinh hạnh của chúng tôi.

Trong vòng này, ai không biết đại danh của ông chủ Ngô chứ!".

Nhạc Tuyên rót rượu cho hai người, đôi mắt mị thành một đường.

"Hai ngày này tôi sẽ chuẩn bị tài liệu thật tốt, đến lúc đó đợi ông chủ Ngô báo giá là tốt rồi, đến lúc đó chỉ chờ đợi thành công của chúng ta thôi!".

"Thành công!".

......!
Từ trong tiệm cơm bước ta, tâm tình Nhạc Tuyên rõ ràng tốt hơn rất nhiều, thế nên nhịn không được gọi điện thoại cho Viên Hàm Vũ một cuốc.

"Alo?".

Viên Hàm Vũ nhận được điện thoại của Nhạc Tuyên cũng ngẩn người, ngay sau đó lập tức trở nên hưng phấn.

"Đêm nay có rảnh không? Về sớm một chút đi!".

Vốn nghĩ đến ra ngoài ăn một bữa, bất quá nghĩ mình còn phải chuẩn bị tài liệu, vẫn là sửa lại chủ ý ăn về nhà.

"Tôi bảo a di đêm nay làm thêm vài món, chúng ta cùng nhau ăn!".

"Được!".

Viên Hàm Vũ tự nhiên không cự tuyệt lời mời của Nhạc Tuyên, lập tức liền đồng ý.

Mấy người đang đợi trong phòng Viên Hàm Vũ, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn tân Tổng giám đốc của bọn họ, trên mặt vậy mà còn sẽ tươi cười!
Ngắt máy, Nhạc Tuyên cảm thấy mỹ mãn mà gọi cho người giúp việc làm thêm đồ ăn.

Anh trở về văn phòng, lấy toàn bộ tài liệu ra, bắt đầu nghiên cứu phân tích.

......!
"Đêm nay không cần tăng ca, bất quá mấy thứ này cậu phải đưa cho tôi trước giờ tan sở ngày mai!".

Viên Hàm Vũ lật lật tư liệu tỏng tay, đôi mắt thường xuyên nhìn về phía đồng hồ treo tường.

"Cảm ơn Viên tổng!".

Liên tiếp tăng ca một tuần, nghe đến những lời này của Viên Hàm Vũ, mọi người đều nhịn không được muốn nhảy dựng lên hoan hô.


Sau khi sắp xếp tốt mọi chuyện, Viên Hàm Vũ lần đầu tiên về trước giờ tan sở.

Về đến nhà, Nhạc Tuyên còn chưa trở về, người giúp việc đã làm được vài món bưng ra.

Ra cửa mua một chai rượu vang đỏ, Nhạc Tuyên cũng trở về tới.

Vốn dĩ muốn ở văn phòng làm dự án, chỉ là nghĩ đến chuyện hoàn thành hôm nay, Nhạc Tuyên nhịn không được kích động, trước sau không có biện pháp tĩnh tâm, chi bằng dứt khoát trực tiếp trở về.

"Mấy hôm nay là anh bận chuyện này à?".

Nhìn tài liệu Viên Hàm Vũ đặt trên sô pha, tuy rằng biết làm vậy là không tốt, nhưng Nhạc Tuyên vẫn nhịn không được liếc liếc mắt một cái.

"Uhm, trước đó ba tôi không phải cho tôi quản lý một công ty sao, mấy ngày nay tôi đều đến học hỏi".

Viên Hàm Vũ không ngại, hào phòng rút mấy thứ bên trong ra, đưa đến trước mặt Nhạc Tuyên.

"Tôi vừa mới tiếp xúc với mấy thứ này, còn rất nhiều điều không quá rõ ràng".

Nghe Viên Hàm Vũ nói, Nhạc Tuyên cũng ló đầu qua: "Không hiểu cái gì?"
"Cái này!".

Viên Hàm Vũ mở ra một tờ hợp đồng, chỉ vào một chỗ hỏi.

Hai người đắm chìm trong một thế giới riêng, mãi đến khi người giúp việc đến thúc giục, lúc này mới buông thứ trong tay xuống.

"Thứ này khó hiểu hơn tấu chương nhiều".

Sau khi ăn cơm xong, Viên Hàm Vũ nhịn không được nhỏ giọng lầu bầu một câu.

Vừa lúc bị Nhạc Tuyên nghe được, nhịn không được cười nhạo nói.

"Nói giống như anh thật sự từng phê duyệt tấu chương vậy, anh cho rằng mình thật sự là Nguyên Ai đế sao!".

Nhạc Tuyên nói tựa hồ gợi lên những ký ức không tốt của Viên Hàm Vũ, chỉ là cười cười cho có, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Nhạc Tuyên không nghĩ tới một câu đùa của mình sẽ có tác động như vậy, muốn nói lại thôi, nhìn thoáng qua Viên Hàm Vũ, vẫn là cúi đầu cặm cụi ăn cơm.

Giữa hai người, tựa như có điều gì đó bất đồng.

"Chuyện kia, hôm nay có chuyện gì tốt sao?".

Trong không khí tràn ngập ngại ngùng, Viên Hàm Vũ ngẩng đầu, muốn đánh vỡ nó.

"Uh, hôm nay gặp mặt một ông chủ, có khả năng hai ngày này có thể ký một cái hợp đồng".

Không biết vì sao, rõ ràng mình vì chuyện này mà vui vẻ cả ngày, nhưng lúc này lại một chút cảm giác cũng không có.

"Thật sao, vậy chúc mừng".

Ngữ khí lãnh đạm làm cả người Nhạc Tuyên đều cảm thấy không thoải mái.

Đồ ăn đột nhiên trở nên vô cùng vô vị, Nhạc Tuyên buông chiếc đũa: "Ăn no đi, tôi về làm việc trước".

Cũng không đợi Viên Hàm Vũ phản ứng, Nhạc Tuyên đứng dậy trở lại phòng làm việc, chỉ nghe thấy cửa [Phanh] một tiếng đóng lại, trên bàn cơm chỉ còn lại một mình Viên Hàm Vũ.


Ngẩng đầu nhìn thoáng qua chén của Nhạc Tuyên, rõ ràng chưa hề động đũa.

Thở dài một hơi, xem ra vẫn là mình quá sốt ruột.

......!
"Ngô tổng!".

Nhạc Tuyên cười cười với Ngô Vệ Quốc, đối diện với ánh mắt nghi hoặc của đối phương, y tự mình giải thích: "Tôi là từ Tập đoàn Nhạc thị đến tiếp quản hạng mục này, người sáng nay đàm phán với ngài chính là anh trai tôi".

Ngô Vệ Quốc cau mày, cẩn thận nhìn nhìn, bừng tỉnh đại ngộ: "Tôi nói thế nào nhìn cậu quen mắt như vậy, là Nhạc tổng phải cậu đến đây sao?"
"Đúng vậy, anh trai tôi gần đây vừa mới đính hôn, còn rất nhiều chuyện phải xử lý, cho nên bảo tội lại đây tiếp quản chuyện này!".

Nhạc Hàn nói rất dễ nghe, bảo thư ký rút một phần văn kiện trong túi hồ sơ ra.

"Đây là phương án hôm nay của tôi, ngày xem xem có vấn đề gì hay không".

Ngô Vệ Quốc tiếp nhận tài liệu, vừa xem vừa nhịn không được gật đầu: "Không tồi, không tồi.

Phương án này rất tốt, tôi rất thích!".

Nhìn Ngô Vệ Quốc trên mặt tươi cười, khóe miệng Nhạc Hàn cũng hơi hơi giơ lên, nỗ lực cả một buổi chiều này của mình cũng không bị uổng phí.

"Nếu không có vấn đề gì, tôi sẽ dựa theo phương án này soạn một bản hợp đồng.

Nếu không có vấn đề gì chúng ta liền sẽ ký!".

Ngay sau đó chính là hợp đồng, Nhạc Hàn cũng không dám trì hoãn một chút, chuyện này chính là muốn vui vẻ giành lấy thời cơ.

"Động tác các anh cũng thật là rất nhanh".

Ngô Vệ Quốc không nghi ngờ gì, lấy hợp đồng nhìn từ đầu tới cuối một lần, xác định không có sai sót gì liền ký tên.

"Cùng hợp tác với công ty lớn các cậu chính là rất vui vẻ, rõ ràng sáng nay mới định sự tình, tối đã có có thể ký hợp đồng!".

Nhạc Hàn thu hồi hợp đồng, cúi đầu, mái tóc che hơn nửa bên mặt lại ngăn không được nhếch miệng lên cười.

"Vậy trước tiên chúc mừng chúng ta hợp tác vui vẻ!".

Bảo thư ký cất hợp đồng vài, Nhạc Hàn cười vươn tay.

"Thật ngại đã làm trễ thời gian tan sở của ngìa, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.

Địa điểm đã được chọn rồi!".

Ngô Vệ Quốc cũng vô cùng cao hứng, tự nhiên cũng không từ chối.

......!
[Cốc cốc cốc ---]
Tiếng đập cửa liên tục làm Nhạc Tuyên bừng tỉnh, đem tinh lực từ phương án dời ra.

Cửa phòng làm việc mở ra, chỉ thấy Viên Hàm Vũ bưng một chén đồ ăn đứng ở cửa.

"Có việc gì?".

Lúc làm việc Nhạc Tuyên không thích bị người khác quấy rầy, lúc này tâm tình anh cũng không quá tốt.

Viên Hàm Vũ từ cửa nhìn thoáng qua trong phòng.

"Vẫn làm tư liệu à?"
"Uhm".

Nhạc Tuyên có chút không kiên nhẫn.

"Tôi thấy cả buổi tối em cũng chưa ăn được gì nhiều, hiện tại đã trễ thế này hẳn cũng là đói bụng rồi!".


Đem đồ trong tay đặt trước mặt Nhạc Tuyên.

"Cái này là trứng cá vừa mới chưng xong, em ăn một chút cho chắc bụng!".

Tự biết mình không có thiên phú vào bếp, Viên Hàm Vũ lựa chọn món đơn giản nhất làm cho Nhạc Tuyên ăn.

Nhìn thoáng qua món Viên Hàm Vũ bưng lên, tâm tình tựa như tốt hơn một ít.

"Chính anh làm sao?".

Trong ánh mắt tràn ngập không tín nhiệm, rốt cuộc đây cũng là một người đã có tiền án rồi.

"Đã nhìn thấy rồi sao?" Viên Hàm Vũ nhìn nhìn bát trứng chưng của mình, rõ ràng hình ảnh giống hết trong máy tính, hương vị không dám đảm bảo, bất quá bộ dáng vẫn không có gì đáng ngại.

"Căn nhà này chỉ có hai người chúng ta".

Tặng Viên Hàm Vũ một cái xem thường, duỗi tay nhận chén, "Đưa tôi, anh đi nghỉ ngơi đi".

Mắt thấy cửa sắp đóng lại, Viên Hàm Vũ lại mạnh mẽ vói vào nửa người.

"Làm sao vậy?" Nhạc Tuyên nhíu nhíu mày hỏi.

"Không, tôi chỉ muốn thấy phản ứng của em khi ăn thôi".

Viên Hàm Vũ cười ngây ngô với Nhạc Tuyên, vẻ mặt một dáng chân chó.

Bị Viên Hàm Vũ nháo như vậy, thời gian trôi qua, Nhạc Tuyên cũng không định làm cho xong việc.

Bưng chén đến phòng ăn, Viên Hàm Vũ đi theo sát bên cạnh.

"Em ăn một miếng nhỏ trước đã, nếu không hợp khẩu vị cũng đừng ăn".

Dù sao cũng là lần đầu tiên xuống bếp, Viên Hàm Vũ đối với mình cũng không dám tin tưởng.

Cái muỗng vừa mới đưa bên môi, Viên Hàm Vũ câu đầu tiên đã làm Nhạc Tuyên có chút chùn bước.

"Anh trước kia chưa từng làm sao?".

Tuy rằng không ôm hy vọng gì, bất quá Nhạc Tuyên vẫn nhịn không được muốn hỏi một tiếng.

Viên Hàm Vũ lắc lắc đầu.

Nhận mệnh thở dài, Nhạc Tuyên chuẩn bị tốt tâm lý, lúc này mới nhẹ nhàng cắn một ngụm.

"Hương vị cũng ngon lắm!".

Nhạc Tuyên trước mắt sáng ngời, tựa như tâm tình tốt hơn nhiều.

"Tay nghề rất không tồi!".

Được Nhạc Tuyên khích lệ, từ đuôi mắt Viên Hàm Vũ đều có thể nhìn thấy sự vui sướng.

"Vậy em mau ăn đi!".

Viên Hàm Vũ vừa lòng gật gật đầu, xem ra mình vẫn là có chút thiên phú.

[Ngày mai đến Tần gia một chuyến].

Tâm tình Viên Hàm Vũ còn đang đắm chìm trong vui sướng, đột nhiên tin nhắn gửi đến, đánh gãy suy nghĩ của hắn.

Trong lúc đó, di động trong túi Nhạc Tuyên cũng rung một tiếng.

......!
# Hết chương 12.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui