Khi Nguỵ Âu Dương tìm thấy Vũ Thanh An thì cậu đang lặng yên ngủ ở trên giường trong phòng bọn họ, hắn nhanh chóng đi tới ôm người vào lòng, bàn tay to lớn nhẹ vuốt bên má, đôi mắt đăm đăm nhìn dung mạo xinh đẹp của người này.
"A Báo, nói với Nguỵ San tan tiệc đi."
Vũ Thanh An chắc chắn đang mệt muốn chết, hắn không biết được An Vũ lôi kéo cậu đi đi lại lại là mục đích gì, nhưng ít nhiều đều ảnh hưởng đến thể lực cùng tinh thần của cậu.
Mà dường như hắn cảm nhận được rằng mọi thứ mà An Vũ làm đều hướng tới một mục đích.
An Vũ luôn miệng nói tới việc Vũ Thanh An sẽ bị tổn thương.
Không phải về mặt thể xác, mà là về mặt tinh thần.
"Dương..." Vũ Thanh An không biết khi nào đã tỉnh dậy, đôi mắt mơ màng mở ra liền vui vẻ vì người đàn ông đã ở đây, tay đưa lên nắm lấy vạt áo hắn kéo kéo một cái như là làm nũng nói, "Em đói bụng."
Nguỵ Âu Dương thoát khỏi tâm ma, lập tức cười ôn nhu rồi hôn lên má của người thanh niên, "Được, chúng ta đi ăn."
Hắn để Vũ Thanh An ngồi dậy, thấy cậu nhăn mày kêu đau một cái thì giật mình, cúi xuống xem mới phát hiện ra phần cổ chân mà hắn vừa khoá đã bầm tím lại, có chỗ còn bị tróc da chảy máu, ắt hẳn là do An Vũ muốn thoát ra.
"Thật xin lỗi, anh không nên làm vậy để em chịu đau." Nguỵ Âu Dương nâng lên bàn chân thon gọn của người thanh niên xoa nhẹ, ánh mắt lộ rõ vẻ đau lòng.
Đáng ra hắn nên để Vũ Thanh An ở bên cạnh mới đúng, ít nhất sẽ không tạo cơ hội cho An Vũ xuất hiện, đến lúc đó cậu sẽ không phải gánh chịu hậu quả.
Vũ Thanh An lặng im không có nói gì, ngoan ngoãn để cho người đàn ông xoa cổ chân của mình, đến khi hắn đứng dậy bọc chăn mỏng quanh người mình cũng không có phản kháng, cứ như vậy để Nguỵ Âu Dương ôm lên.
Dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, Vũ Thanh An hỏi, "Anh, cho em đi làm đi?"
Nguỵ Âu Dương không ngờ tới cậu sẽ hỏi đến cái này, "Tại sao đang yên lành lại muốn đi làm?"
Cậu đưa tay nghịch cúc áo của hắn, thản nhiên nói, "Lúc nãy em suy nghĩ rằng ở nhà thật nhàm chán, hợp đồng kia làm việc anh cũng không cho em làm nữa, em đâu phải là được anh bao dưỡng đâu."
"Đứa ngốc, em là người yêu anh, chẳng phải anh cần có trách nhiệm nuôi em hay sao?" Nguỵ Âu Dương từ góc độ trên nhìn xuống thấy được hàng lông mi dài rủ xuống, đôi môi hơi cong lại lộ vẻ bất mãn thì trong lòng an tâm hơn được phần nào, đây vẫn là Vũ Thanh An mà hắn yêu, yêu lại càng yêu.
"Nhưng mà em thực sự muốn đi làm." Vũ Thanh An vẫn không bỏ qua ý định kia, tay kéo kéo áo hắn.
"Nghĩ thử xem, sắp tới em phải đi học lại, kiến thức bị hao hụt đi nhiều, phải có một khoảng thời gian để học bù lại, liệu em có đủ thời gian đi làm hay không?"
Vũ Thanh An thấy lúc này đã ra đến sảnh, người liền co lại rúc vào lòng người đàn ông sâu hơn, cậu không muốn ai nhìn thấy mình cả.
Đám khách đứng ở sảnh hiếu kỳ đưa mắt qua nhìn, người mà Nguỵ gia chủ ôm toàn thân bao bọc chăn mỏng, khuôn mặt cũng quay vào trong lòng hắn không chịu nhìn ra, bọn họ chỉ thấy được hai bàn chân thon gọn, da cũng rất trắng.
Người đó dường như so với Nguỵ gia chủ rất nhỏ, bởi lẽ hắn có thể ôm trọn như vậy, lại nói một thời gian rất lâu về trước trong Nguỵ Âu thị có tin từ nhân viên cũ lan truyền ra là chủ tịch bọn họ có tình nhân nhỏ giấu trong công ty, liệu là người này sao?
"Đừng có lo, em rất thông minh đó." Đợi đến khi rời khỏi sảnh, ló mặt ra thấy được là bọn họ đã đến phòng ăn rồi thì Vũ Thanh An mới nói.
"Tại sao lại muốn đi làm nhiều như thế?" Đặt người trong lòng ngồi xuống ghế, hắn ra dấu tay mấy cái, tức thì người giúp việc liền đi vào trong phòng bếp, lát sau bắt đầu đưa đồ ăn mang lên.
"Em cũng đã nói rồi, em không phải là anh bao dưỡng đâu." Bĩu bĩu cái môi, Vũ Thanh An bắt đầu bất mãn rồi.
Nguỵ Âu Dương biết là nếu như để Vũ Thanh An đi làm, cơ hội An Vũ xuất hiện sẽ ít đi, nhưng mà sự nguy hiểm sẽ tăng lên, hắn sẽ không thể kiểm soát được tình hình xung quanh, nếu như lại để lần nữa cậu bị người ngoài hãm hại thì không thể được.
Hắn cũng không thể phái người đi theo bảo vệ, như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới tâm tình cùng công việc của cậu.
"Vậy quay lại công ty anh đi." Hắn nói.
Vũ Thanh An không nghĩ tới người đàn ông này sẽ lại đưa cậu về công ty nên vô cùng ngạc nhiên, "Đừng có đùa em."
Hắn đưa tay lấy trước phần gà nướng phô mai từ xe đẩy người hầu ra để gần nhất với chỗ người thanh niên, gắp lấy một cái đùi bỏ vào đĩa của cậu.
Vũ tiểu miêu thấy đùi gà sốt nâu sánh lại phủ phô mai tan chảy bên trên hai mắt liền sáng, dứt khoát gặm một miếng.
"Anh đâu đùa em, anh là nói nghiêm túc." Ngồi trên bàn ăn Nguỵ gia chủ có vẻ rất bận rộn, một tay rót nước trái cây ép, một tay lấy khăn lau cho tiểu tổ tông ngồi cạnh, lát sau lại gắp thêm đồ ăn.
Vũ Thanh An bỏ xuống xương gà, người đàn ông liền đưa một muỗng súp cua qua thì ngậm lấy, ánh mắt to tròn màu nâu nheo lại dường như rất vui vẻ.
"Nhưng mà anh chẳng đưa cho em việc gì cả, chán muốn chết." Cậu nhớ được thời gian trước cậu chỉ làm việc đúng chất là một thực tập sinh trong khoảng thời gian ngắn thôi, sau khi nhận Nguỵ Âu Dương bắt đầu kéo hết mấy việc nặng đi, lắm lần cậu thấy công văn từ dưới chuyển lên sở dĩ phải là thư ký xét duyệt trước song hắn lại trực tiếp lấy luôn.
Người đàn ông không cần nhìn cậu tiếp tục nói, "Yên tâm, đến đó sẽ có rất nhiều việc cho em."
Đưa cậu quay lại công ty, cho dù lời qua tiếng lại cũng không làm ảnh hưởng tới Vũ Thanh An, hắn cũng dễ dàng bịt lại được, bên cạnh đó cũng có thể đảm bảo an toàn cho cậu, thời gian đi học hắn có thể bỏ qua, cậu chỉ cần đến công ty vào thời gian rảnh rỗi.
Nguỵ Âu thị nằm ở mảnh đất lớn ngay trung tâm thành phố, trường đại học A gần đó cậu có thể đi bộ qua được, như vậy cũng tiện hơn rồi.
"Khi nào em quay lại học?"
"Đầu tuần sau đó." Vũ Thanh An nhớ lại sáng nay Nguỵ San có nói với mình là như vậy, đầu tuần sau cậu sẽ quay trở lại học bình thường, nàng đã chuyển sang ban Nghệ thuật nên không còn chung lịch học với cậu nữa, nhưng mà cuối thánh này có đợt thi tổng kết các môn không thể bỏ qua được.
Nguỵ Âu Dương gật đầu, "Vậy thì ngày mai qua công ty cùng anh."
Chợt nhớ ra thực đơn hôm nay có bò bít tết, Nguỵ Âu Dương lại cho người lấy mang lên cho cậu.
Ở trong Nguỵ gia hiện tại thực đơn của Vũ Thanh An luôn được đặt ở trên đầu, gia chủ yêu thương tiểu tổ tông nhà hắn không hết, ý định nuôi mập người rất cao.
Mọi người bên ngoài tấp nập dọn dẹp, Leo chẳng biết đã tha Văn Lam đi từ khi nào, Hạ Dịch Phong cũng không còn, Nguỵ San thì trở về phòng, chỉ có một Vũ tiểu miêu hạnh phúc để cho vị kia đút cho ăn, hai chân ở dưới bàn đung đưa đến vui vẻ.
"Nhiều việc lương có tăng cao không?" Đôi mắt to tròn nhìn hắn hỏi.
"Có, lương rất cao, mỗi ngày đều không sợ chết đói." Người đàn ông nhìn cậu cười.
Vũ Thanh An thấy hắn cười hai mắt còn hơi híp lại, cảm thấy có điều gì đó lạ nhưng lại không thể nói ra.
Nhưng mà sang ngày hôm sau cậu hoàn toàn hiểu được rồi!
Ngồi ở trong lòng vị nào đó, phải cố gắng lắm mới có thể tránh thoát được ma trảo của nam nhân, cậu nhanh miệng kháng nghị, "Anh nói là sẽ làm việc nghiêm túc a!"
Người đàn ông dừng lại động tác, giả bộ nghiêng đầu nghiền ngẫm, "Thế này chưa đủ nghiêm túc với em sao?"
"Em là nói thật đó!"
"Anh cũng đâu phủ nhận nó đâu?" Nguỵ Âu Dương lại nói vặn lại.
Người đàn ông này cũng thật quá đáng đi!
Ngay từ sáng hắn đã lôi cậu dậy, không quan tâm cậu còn đang mặc bộ đồ ngủ cứ như thế lôi lên trên xe, Vũ Thanh An cũng bởi vì mệt nên nằm ở trong xe ngủ luôn, đến công ty cũng không có ai biết, hai người đi theo thanh máy chuyên dụng từ dưới tầng gửi xe lên.
Trong thang máy Vũ Thanh An lơ mơ đứng dụi mắt liên tục, cúc áo đầu còn bị cài lệch, Nguỵ Âu Dương đứng đằng sau nhìn người thanh niên chân đi dép lê lại còn mặc bộ đồ ngủ rộng, phía sau cần cổ trắng nõn lộ ra rất thu hút tầm nhìn.
Khi thang máy mở ra, đi gần đến phòng tổng giám đốc thì Tạ Như Linh ở trong phòng cũng đi ra.
"Nga, chị Tạ..."
Vũ Thanh An mắt nhắm mở chào nàng, Tạ Như Linh đã một thời gian rất dài chưa gặp lại cậu nên rất vui mừng, nhưng mà Nguỵ Âu Dương lại không suy nghĩ được như thế, trực tiếp đi lên túm cậu lôi vào phòng ngay trước mắt nữ thư ký mới vào làm.
Nữ thư ký không hiểu người thanh niên kia là ai cứ tròn mắt nhìn, Tạ Như Linh liếc qua một cái thản nhiên nói, "Là tâm can bảo bối của tổng giám đốc đấy, không thể đắc tội đâu."
Tại vì sao nhiều nữ nhân trèo lên được cái ghế thư ký tổng giám đốc rồi lại còn muốn trèo cao thêm?
Nguỵ Âu Dương trêu chọc người chán rồi, thấy người trong lòng muốn ngủ thật sự thì lại thả cậu đi vào phòng trong, nhưng mà Vũ Thanh An kì thực ngủ cũng không lâu lắm, nửa tiếng sau đã bước ra ngoài.
"Ăn sáng đi, vẫn còn nóng đấy." Nhìn vào đồng hồ, mới có 8 giờ hơn, hôm nay vẫn tính là dậy sớm rồi.
Vũ Thanh An vệ sinh xong xuôi vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, ngáp một cái rồi cầm túi mở ra, bên trong là bánh bao cùng nước ép cam.
"Vậy em làm cái gì?" Gặm một miếng bánh bao, nhân thịt bên trong vừa vị lại còn thêm trứng mặn cậu yêu thích, bánh cũng lớn, ăn rất ngon.
Nguỵ Âu Dương đi qua đưa tập tài liệu, tay chống lên thành ghế cúi người sáp lại người thanh niên rồi cắn một miếng bánh, "Ừm, không tệ."
Bánh bao này là Tạ Như Linh mua mang đến, nàng nói thời điểm ban đầu thấy thi thoảng Vũ Thanh An vẫn hay mua bánh bao ở cửa tiệm này, còn khen rất yêu thích.
Người thanh niên ngồi ở ghế sofa dài lướt xem tài liệu, Nguỵ Âu Dương cũng ngồi ở bàn làm việc, hắn thấy cậu là thật sự nghiêm túc cũng không có nói gì, để mặc cho cậu tập trung làm việc.
Vũ Thanh An thi thoảng co hai chân thu lên trên ghế ngồi xem, quay đi quay lại dứt khoát nằm dài hẳn ra ghế sofa, gối đầu lên tấm nệm vừa ăn bánh vừa xem, nếu như có lỗi gì cậu hơi nhăn mi một cái, lấy bút nhớ gạch qua, một việc làm quá quen thuộc khi còn ở Nguỵ Âu thị trước đây.
"Cốc cốc" một tiếng, tiếp theo là giọng nói Nguỵ Âu Dương kêu vào phòng, Vũ Thanh An chỉ xoay người quay vào trong ghế tiếp tục ngủ, còn kéo chăn lên che.
Vũ Thanh An nửa tiếng trước kêu lạnh nên chạy vào phòng lấy chăn ra ôm, vừa nằm vừa uống nước trái cây ép, cuối cùng thành ngủ quên từ lúc nào không hay, ngay cả tập tài liệu cũng ôm vào lòng, bút nhớ thì rơi lăn lóc dưới sàn, hắn cũng đành mặc cậu nằm ở đó, bây giờ nếu như đưa đi không khéo sẽ làm cậu thức giấc.
Nữ thư ký mở cửa ra đi vào thì nhìn thấy ngay có một người nằm trùm chăn co trên ghế sofa lớn, mấy tập tài liệu để ở bàn trước mặt người nọ, mấy tờ mở dở thấy được màu mực nhớ chi chít ở đó.
Thậm chí còn xem cả tài liệu mật của công ty, người này cũng thật quá tuỳ tiện.
"Tổng giám đốc, đây là thống kê của đổng sự trưởng ban dưới gửi lên." Nữ thư ký cố tình đến gần bên bàn đặt tập tài liệu lên gần chỗ tay của người đàn ông.
Quả thực cố gắng suốt một năm qua của nàng không hề phung phí, có thể từ một nhánh nhỏ chuyển lên làm thư ký của Tổng giám đốc Nguỵ, cơ hội thân cận được với người đàn ông này biết bao người phụ nữ nằm mơ cũng không thể với tới được.
Nàng thích nhất là được nhìn Nguỵ Âu Dương làm việc, khuôn mặt điển trai mang nét phương Đông cùng Tây lai trộn, mái tóc nâu xoăn dài vuốt gọn ra đằng sau, còn có đôi mắt xanh nghiêm nghị chăm chú xem tài liệu, cả người toát lên vẻ trầm ngâm nam tính khiến người ta muốn phát điên.
Bàn tay nàng cầm tài liệu hạ xuống, chỉ cần một chút nữa thôi là có thể chạm tới tay hắn, nhưng mà Nguỵ Âu Dương lại thu tay lại, hắn lướt mắt qua bên nàng một cái rồi hỏi, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thế, "Tài liệu vừa rồi đưa lên là ai xét duyệt?"
"A?" Nữ thư ký hiểu được là hắn hỏi về tập tài liệu sáng sớm nay đưa lên thì gật đầu, nhìn ánh mắt lạnh lùng không có độ ấm của hắn, dường như là có chuyện không tốt.
Quả nhiên, hắn "hừ" một cái, "Lỗi còn sót quá nhiều, lập tức đem trả lại, đừng có để thêm lần thứ hai.
Tôi bỏ tiền thuê đám các người không phải mua dịch vụ, tôi mua kết quả."
"Ách xì!!" Đột nhiên ở đằng sau truyền đến tiếng nhỏ từ trong chăn ra.
Nguỵ Âu Dương không có nhìn nàng nữa, ánh mắt đổ dồn về phía chủ nhân tiếng động vừa nãy, không ai khác chính là người nằm chui trong chăn như kén.
Tuy ở góc độ này nữ thư ký không có nhìn thấy, nhưng hắn nhìn được Vũ Thanh An chun mũi hít hít vài cái, mũi nhỏ không hiểu vì sao đỏ lên, nhìn giống như một con mèo nhỏ rất đáng yêu.
"Nguỵ tổng, người đó..." Nữ thư ký đứng một bên ý muốn nói gọi người ta dậy, nhưng mà đột ngột ánh mắt của người đàn ông thay đổi, lạnh giọng nói "Còn không nhanh lên?"
Tuy rằng nàng thực sự muốn tiếp cận người đàn ông này, nhưng cũng không thể chọc giận hắn, Nguỵ Âu Dương làm việc luôn rất nghiêm túc, nàng không thể để mất đi công việc này được, dù gì nó cũng vô cùng tốt.
Nguỵ Âu Dương đuổi người ra khỏi phòng rồi mới dứng dậy tiến lại gần bên ghế sofa, "Lạnh sao?"
Ôm người thanh niên đang co lại trong chăn mỏng vào lòng, Vũ Thanh An rúc vào phía trong lồng ngực hắn, chun chun cái mũi hỏi, "Em đã làm xong hết chưa?"
Nguỵ Âu Dương liếc xuống bàn làm việc còn vài ba tập chưa xem xong, lại nhận ra Vũ tiểu miêu đang thò tay ra ôm mình theo thì lập tức mềm lòng, "Ngủ đi."
Ôm người ngồi vào ghế, ghế lớn nên không sợ cậu khó chịu, Vũ Thanh An gác chân lên thành ghế tiếp tục ngủ, Nguỵ Âu Dương tăng nhiệt độ điều hoà ở trong phòng lên, bắt đầu thay cậu tự mình duyệt tài liệu.
"Dương." Vũ Thanh An dùng giọng mũi lèm bèm gọi.
Áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, nhiệt độ cơ thể qua lớp áo sơ mi mỏng ấm áp vô cùng, mùi bạc hà cùng với hương cà phê nhàn nhạt làm cho cậu cảm thấy thoải mái, bản thân giống như một đứa trẻ con được ôm cưng chiều.
Tuy Vũ Thanh An đã học đến năm 3 đại học rồi, nhưng thực chất cậu vẫn rất cần sự yêu thương, lớn lên tuy là được mọi người ở cô nhi viện chăm sóc, nhưng thiếu thốn về tình cảm vẫn còn rất lớn.
Ở bên cạnh Nguỵ Âu Dương, hắn thực sự chăm sóc cưng chiều, yêu thương cậu, cái bóng của hắn quá lớn ở trong lòng cậu, khiến cho Vũ Thanh An ỷ lại vào hắn không thể rời xa.
"Trời lạnh rồi, em muốn ăn lẩu." Cậu lại thèm ăn lẩu cay cùng đậu hũ Tứ Xuyên rồi.
"Vậy lát nữa chúng ta sẽ đi ăn."
Vũ Thanh An lắc lắc cái đầu, sau lại dụi vào lòng hắn như làm nũng, "Không thích, lại đi mua đồ ăn ở đây như lần trước đi".
Sau đó lại bồi thêm câu, "Em đi làm rồi, em tự có tiền trả."
Nguỵ Âu Dương bật cười, đưa một tay xoa xoa đầu cậu, lại nổi tính trẻ con rồi, "Được được, sẽ tuỳ ý em, mau ngủ đi."
Vũ Thanh An có lẽ không có tỉnh hoàn toàn, hai mắt híp lại rất buồn ngủ, cộng thêm việc người đàn ông xoa tóc rất thoải mái, ở trong lòng hắn ngủ luôn.
Ai, thật thoải mái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...