Bạch Thanh Thanh vào nhà, tùy tiện quăng túi lên bàn trà, lấy một bình nước trong bếp ra, mở nắp uống một hơi, ngồi lên sô pha phát ngốc.
Sáng nay, đồng hồ sinh học được dưỡng hàng năm giúp cô thức giấc đúng giờ, chẳng qua hôm nay có mưa dông, việc chạy bộ hàng ngày không thể không bỏ. Thời gian bất ngờ dư ra làm cô không quen, nhàm chán đi vòng vòng trong phòng, đang chuẩn bị ra ngoài tìm việc làm, vừa bấm chốt cửa, đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập ngoài hành lang.
Cùng lúc đó xuất hiện một giọng nữ, nói gì đó không rõ, cô mở cửa, thấy một người phụ nữ đi vào căn nhà đối diện, chỉ nhìn dáng người, cũng biết đó là người có lực hấp dẫn.
Nhìn bộ váy công sở bó người phác họa ra đường cong của người đó, cúi đầu nhìn dép lê vải bông trên chân mình, lông mày Bạch Thanh Thanh nhíu lại, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu cô.
Người đó… là bạn gái của Hoắc Minh Châu đúng không?
Mấy ngày trước vừa từ chối cô, bây giờ quay đầu lại đã có bạn gái?
Chẳng lẽ mị lực của cô thấp đến vậy sao?
Bạch Thanh Thanh đóng cửa lại, nhàm chán đi vài vòng trong nhà, vô tình nhìn thoáng qua cuốn tiểu thuyết lần trước Đỗ Linh để lại, nhớ đến nam chính trong đó có cùng họ tên với Hoắc Minh Châu, nhất thời hứng khởi, thuận tay cầm lên.
Trong truyện, từ lúc nữ chính trở thành trợ lý của nam chính, vẫn luôn không hợp với nam chính, hai người không thèm nhìn mặt nhau, vào một ngày trời đầy dông tố, nam chính ngoài ý muốn sốt cao, lỡ tay gọi vào số nữ chính, qua một ngày chăm sóc, tình cảm của hai người mới thay đổi, lần đầu tiên nam chính có cảm xúc khác lạ với nữ chính.
Bạch Thanh Thanh trầm mặc một chút, nhìn thấy nam chính bị một chén cháo trắng tác động, không biết vì sao, cô cảm thấy Hoắc Minh Châu có thể làm ra chuyện này.
Nên nhớ là hai ngày đó, mỗi khi đến giờ ăn, hoặc khi cô nấu gì đó, Hoắc Minh Châu đều chủ động chạy qua, nếu không cũng sẽ đúng lúc gặp ngoài cửa, cũng do lần hấp sủi cảo ngoài ý muốn đó, cô mới coi trọng Hoắc Minh Châu.
Tại sao sáng sớm bạn gái Hoắc Minh Châu đến đây? Bọn họ ở chung? Hình như hôm nay Hoắc Minh Châu không đi làm? Không lẽ cũng bị bệnh giống nam chính?
Bạch Thanh Thanh tâm phiền ý loạn, không đọc được nữa, tủ lạnh trong nhà cũng đã trống, cô trực tiếp cầm ví ra ngoài.
Sau đó mới có chuyện trùng hợp như vậy, sáng nay cô nhìn thấy người phụ nữ vào nhà Hoắc Minh Châu, cô thanh toán giúp người đó xong, biết được cô ấy là thư ký của Hoắc Minh Châu. Có lẽ người ta cũng biết cô, khi nghe thấy cô sống ở đối diện, biểu cảm đó giống như sét mới đánh xong.
Đang nhớ lại, chuông cửa bất ngờ vang lên, làm Bạch Thanh Thanh hồi thần lại.
Cô mở cửa, nhìn thấy Dương Xảo Mạn bên ngoài, bộ dáng đáng thương.
“À… Cô có thể giúp tôi không?” Dương Xảo Mạn do dự hỏi.
“Sao vậy?”
“Cô biết rồi đó, Hoắc tổng của chúng tôi đòi ăn cháo tự làm, tôi và trợ lý Trương đã thử qua, nhưng Hoắc tổng không hài lòng tí nào.” Dương Xảo Mạn cúi đầu, cẩn thận ngước mắt lên nhìn cô: “Hoắc tổng… ngài ấy nói muốn ăn đồ cô làm.”
Khi Dương Xảo Mạn nghe được còn rất mơ màng.
Cô biết tiểu yêu tinh sống đối diện tổng giám đốc… Phi phi phi, Bạch Thanh Thanh tốt bụng nhất định đã xảy ra gì đó với tổng giám đốc, không nghĩ rằng chỉ mới mấy ngày, đã có thể làm đến mức này!
Dương Xảo Mạn nghĩ thầm, có thể làm Hoắc tổng, người từ nhỏ sống trong cẩm y ngọc thực vừa ý, đồ ăn chắc chắn rất ngon đúng không? Không biết trước kia có chuyện gì, có lẽ Hoắc tổng và Bạch Thanh Thanh xảy ra vấn đề, mình cứ tùy tiện qua đây, Bạch Thanh Thanh có đồng ý không?
Dương Xảo Mạn nghĩ thế, trong mắt lộ ra một chút thấp thỏm.
Nhưng mà cũng may, Bạch Thanh Thanh đáp ứng rất nhanh.
“Thật cám ơn cô, nếu cô không đồng ý, tôi cũng không biết phải làm sao mới được.” Dương Xảo Mạn nhắm mắt theo đuôi cô, thả lỏng, bắt đầu lải nhải không ngừng: “Hoắc tổng của chúng tôi không chịu nói gì hết, bình thường mỗi lần trợ lý Trương gọi đồ ăn cho ngài ấy đều sầu muốn chết, đồ chúng tôi thấy ngon, Hoắc tổng cố tình không hài lòng, hôm nay cũng vậy, Hoắc tổng ghét bỏ cháo chúng tôi gọi, một hai đòi… Một hai đòi đồ cô nấu.”
Dương Xảo Mạn nhìn Bạch Thanh Thanh một cái, thấy cô không lộ ra cảm xúc không tốt nào hết, mới tiếp tục nói: “Nhưng mà có thể làm Hoắc tổng vừa lòng, đồ cô làm chắc chắn rất ngon? Không biết mùi vị ra sao, tôi cũng muốn nếm thử. À, tôi không có ý mang thêm phiền toái cho cô, tôi chỉ nói vậy thôi, không phải thật sự muốn ăn! Cô ăn gì chưa? Dù sao Hoắc tổng của chúng tôi cũng là người bệnh, cô muốn ăn gì trước không…”
“Cô thật ồn.” Bạch Thanh Thanh nghiêng đầu liếc cô ấy, thành công chặn lại lời còn dư của Dương Xảo Mạn.
Thấy Bạch Thanh Thanh bắt đầu vo gạo, Dương Xảo Mạn do dự một chút, nhớ lúc nãy đối phương nói cô ồn, không dám mở miệng nữa, nhìn động tác thuần thục của cô, càng không dám mở lời giúp đỡ, cô ấy nhìn khắp nơi, đến khi trợ lý Trương gọi mới vội vàng chạy ra ngoài.
“Gì vậy?” Dương Xảo Mạn nhỏ giọng hỏi.
Trợ lý Trương hạ giọng trả lời cô ấy: “Hoắc tổng sắp chết đói.”
“Không sao, tôi đã nhờ Bạch Thanh Thanh rồi, chờ cô ấy nấu xong là được.”
Dương Xảo Mạn nhìn xung quanh, kéo trợ lý Trương qua một góc: “Anh có biết Bạch Thanh Thanh với Hoắc tổng đã xảy ra chuyện gì không? Anh nhìn đi, Hoắc tổng đã sinh bệnh, còn muốn Bạch Thanh Thanh nấu cho ăn.” Cô ấy hạ giọng: “Có phải Bạch Thanh Thanh đã từng theo đuổi Hoắc tổng?”
“Hoắc tổng đã kêu tôi điều tra người này.”
Tim Dương Xảo Mạn rung lên, hứng thú hỏi: “Sao rồi? Lai lịch của cô ấy như thế nào? Tôi cảm thấy cô ấy không giống với mấy tiểu yêu tinh trước kia, tuyệt đối là người tốt, nếu cô ấy theo đuổi Hoắc tổng, tôi sẽ ủng hộ.”
Trợ lý Trương lắc đầu: “Cổ đông bí ẩn kia của Hoắc thị chính là cô ấy.”
“… Gì?”
Trợ lý Trương hạ giọng: “Tài sản trên giấy là con số này.” Anh ta khoa tay múa chân diễn tả con số, thanh âm càng thấp: “Cô ấy còn lợi hại hơn Hoắc tổng, nói thật, tôi cảm thấy cô ấy còn chướng mắt Hoắc tổng…”
Dương Xảo Mạn mơ hồ.
Con số trợ lý Trương diễn tả không ngừng xuất hiện trong đầu, đuổi cũng không đi, Dương Xảo Mạn chớp chớp mắt, nhìn Bạch Thanh Thanh đang bận rộn trong phòng bếp, lúc nhìn cô, trong mắt Dương Xảo Mạn còn có sùng bái mà bản thân không nhận ra.
Cô ấy có thể làm thư ký của tổng giám đốc đã rất lợi hại hơn bạn cùng lứa, ít nhất thì thành tựu của bạn học chung có rất ít người vượt qua cô ấy, phần lớn đều chỉ là nhân viên văn phòng bình thường, lương một năm của cô làm rất nhiều người phải hâm mộ. Thân là thư ký của Hoắc Minh Châu, không có ai hiểu rõ tài hoa của Hoắc Minh Châu hơn cô.
Chỉ nhìn vào mấy tiểu yêu tinh muốn đến được với Hoắc tổng là biết ngài ấy có bao nhiêu lợi hại. Dùng kinh nghiệm đánh đuổi bọn họ của cô ấy, phần lớn những người tiếp cận Hoắc tổng đều là vì tài sản sau lưng của anh.
Bây giờ trợ lý Trương nói cho cô ấy, sự thật là Bạch Thanh Thanh còn giỏi hơn Hoắc tổng?
Dương Xảo Mạn mơ hồ trong chốc lát, lập tức sửa miệng: “Tôi thấy Hoắc tổng quan tâm cô ấy như vậy, nhất định rất thích cô ấy, nếu cô ấy có thể coi trọng Hoắc tổng thì càng tốt.”
Trợ lý Trương:…
Trợ lý Trương: “Hoắc tổng cũng không đáng thương như vậy…”
Dương Xảo Mạn kỳ quái nhìn anh ta: “Anh nói gì đó, thần tượng của tôi coi trọng Hoắc tổng, đó là phúc khí của ngài ấy không phải sao?”
“…” Trợ lý Trương nghĩ thầm: Cô ấy trở thành thần tượng của cô lúc nào vậy? Không đúng, cô là thư ký của Hoắc tổng, không phải nên theo phe Hoắc tổng à?
Trợ lý Trương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng không nói ra.
Trong lúc hai người thảo luận, mùi hương truyền ra trong bếp ngày càng nồng đậm, một nồi cháo đã ra lò, Bạch Thanh Thanh cởi tạp dề, kêu hai người đang trốn trong góc phòng ra đây.
“Hai người đem qua đi.” Cô nói xong rồi đi ra cửa.
“Vâng vâng.” Dương Xảo Mạn nháy mắt, kêu trợ lý Trương đút cháo cho Hoắc tổng, mình thì lôi kéo Bạch Thanh Thanh không cho cô đi: “Tôi vẫn chưa trả lại tiền lúc nãy cô đã thanh toán giúp đó.”
Cô ấy chậm chạp xoay người, đẩy trợ lý Trương đang sững sờ tại chỗ một cái, thấy anh ta bưng cháo vào phòng ngủ, mới lấy tốc độ chậm nhất từ khi sinh ra đến giờ tìm ví.
Bạch Thanh Thanh thật sự nhìn không nổi, nhắc nhở nói: “Ví tiền trên bàn trà là của cô đúng không?”
Dương Xảo Mạn xấu hổ: “Không sai… Haiz, sao lúc nãy tôi không thấy nhỉ.” Cô ấy nói, tiếp tục dùng tốc độ chậm nhất lấy tiền ra, sau đó ra vẻ kinh ngạc á một tiếng, nhanh chóng khép ví, cười tủm tỉm nói: “Tôi không có đủ tiền mặt, tôi chuyển khoản cho cô nha?”
Bạch Thanh Thanh mặc cô ấy.
“Từ từ, để tôi tìm điện thoại xem…”
“Ở đâu ấy nhỉ, cô chờ chút.”
“À, số tài khoản của cô là gì vậy?”
“Xin lỗi, cô đọc lại một lần được không?”
“Á, quên mất rồi, cô đọc lại nữa đi.”
“…”
Cho dù thần kinh Bạch Thanh Thanh có thô đến mức nào, cũng phát hiện có chỗ không đúng, cô nghi ngờ liếc nhìn Dương Xảo Mạn một cái, nghĩ thầm không chỉ đầu óc Hoắc Minh Châu có vấn đề, tìm thư ký cũng là người thiểu năng trí tuệ giống mình.
Dương Xảo Mạn không biết suy nghĩ của cô, không ngừng kéo dài thời gian, não chuyển động thật nhanh, nên lấy lí do gì để giữ Bạch Thanh Thanh ở lại, thừa dịp này giúp Hoắc tổng một lần, thúc đẩy tình cảm của ngài ấy với Bạch Thanh Thanh.
Tựa như nghe được tiếng lòng của cô ấy, trợ lý Trương bưng chén đi ra từ phòng ngủ.
“Thư ký Dương, cô vào đây đi…” Trợ lý Trương khó xử nói: “Hoắc tổng không muốn ăn.”
Trước mắt Dương Xảo Mạn sáng ngời: Cơ hội tốt!
Cô ấy cũng khó xử nói: “Vậy làm sao bây giờ, Hoắc tổng nói rõ muốn ăn cháo của Bạch tiểu thư, bây giờ cháo đã nấu, sao lại không muốn ăn?” Cô ấy nói, ánh mắt lén lút nhìn qua Bạch Thanh Thanh.
Bạch Thanh Thanh lơ đãng đối diện với ánh mắt của cô ấy, tức khắc sửng sốt.
Dương Xảo Mạn giữ cô lại: “Bạch tiểu thư, cô là hàng xóm của Hoắc tổng, ngài ấy đã chỉ tên nói muốn cô làm đồ ăn, chắc là hai người rất quen thuộc đúng không? Bây giờ Hoắc tổng không muốn ăn, cô có cách gì không?”
Bạch Thanh Thanh: “…” Ba người này sao có thể phiền phức như vậy?
Sức mạnh đang bắt tay cô rất lớn, lôi kéo cô đi về phòng ngủ. Trợ lý Trương hiểu được, làm mẫu trước mặt Bạch Thanh Thanh, ngay lúc anh ta múc một muỗng đưa đến miệng, lập tức Hoắc tiên sinh quay đầu, chau mày, cực kì ghét bỏ.
Trong lòng Bạch Thanh Thanh ha hả một tiếng.
Hiện tại ghét đồ của tôi, sao lúc trước không thấy anh buông đũa?
Quen rồi đúng không!
Không chờ Dương Xảo Mạn nói, cô đoạt lấy cái chén trong tay trợ lý Trương, hai người họ chưa kịp phản ứng lại, lấy tư thế sét đánh không kịp nắm chặt cằm Hoắc tiên sinh, ép anh mở miệng ra, một tay khác nhanh chóng rót cháo vào miệng.
Dương Xảo Mạn: =口=!!!!
Dương Xảo Mạn: Tổng giám đốc thật xin lỗi mà!!!!!
Hoắc tiên sinh đang sốt cao mơ màng muốn phản kháng, Bạch Thanh Thanh cố tình khép miệng anh lại, buộc anh nuốt hết không còn một giọt.
May là ban nãy dùng dằng một lúc, chén cháo vốn nóng đã nguội bớt, nếu không Hoắc tiên sinh chắc chắn sẽ bị phỏng miệng.
Động tác đút ăn hung tàn ác độc làm hai người trợn mắt há mồm, đến khi chén cháo được đặt xuống trước mặt, Dương Xảo Mạn mới hồi phục, trong mắt đều là hoảng sợ.
Bạch Thanh Thanh rất vừa lòng: “Nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây.”
Hai người tự nhiên không dám phản đối nữa, cung kính tránh qua một bên.
Không nghĩ rằng mới đi hai bước, phía sau có người giữ cô lại. Bạch Thanh Thanh quay đầu nhìn, chỉ thấy không biết khi nào Hoắc tiên sinh đã vươn tay ra, mắt anh vẫn nhắm, dường như còn đang hôn mê, tay dùng sức bắt lấy góc áo cô, không chịu buông ra.
“Đừng đi…”
Bạch Thanh Thanh: “…”
Dương Xảo Mạn yếu ớt nhìn qua: “Cô nhìn đi…?”
Hết chương 9
#xanh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...