Nắng sớm chiếu vào lều, bên ngoài truyền vào tiếng cún con hưng phấn kêu, cùng với mùi hương ngọt ngào của gạo bay vào, Hoắc tiên sinh mê mang mở mắt, cùng lúc đó, cảm nhận được một trận đau nhức từ eo.
Hoắc tiên sinh lập tức thanh tỉnh.
Ký ức tối qua toàn bộ tái hiện lại, trong túp lều không lớn, tất cả chuyện anh và Bạch Thanh Thanh làm hiện ra trong đầu, bị đôi tay Bạch Thanh Thanh chi phối làm cho sợ hãi, cùng tình triều mãnh liệt khó khắc chế. Hoắc tiên sinh nhìn đỉnh lều trại trên đỉnh đầu đến phát ngốc, bỗng nhiên cả người đứng thẳng lên.
Anh nhìn xung quanh, kiểm tra ổ chó của Chúc Chúc, cuối cùng mới yên tâm, sau đó thật cẩn thận kéo quần ngủ nhìn thoáng qua……
Tiểu Hoắc tiên sinh còn bình an vô sự!
Trải qua một đêm, nó còn rất có tinh thần ngẩng đầu chào hỏi Hoắc tiên sinh!
Hoắc tiên sinh thiếu chút nữa mừng đến phát khóc.
Anh không tha nhìn đi mấy lần, cuối cùng mới cầm lấy quần áo đặt bên cạnh, thay xong hết mới ra ngoài.
Bạch Thanh Thanh đang ngồi xổm bên cạnh cái bếp cô đã làm hôm qua, nồi nhỏ trước mặt đang nấu cháo, trên bàn nhỏ bên cạnh đã chuẩn bị rất nhiều món ăn sáng, đều là do thư ký Dương chuẩn bị. Mà Chúc Chúc đang ngậm chén cơm của mình ngồi xổm cạnh cô, đôi mắt trông mong nhìn trong nồi.
Hoắc tiên sinh vừa đi ra ngoài đã run lên một cái.
Bạch Thanh Thanh ngước mi mắt nhìn anh, không giống như trước kia chủ động bước đến gần, ngược lại hừ lạnh một tiếng, rũ mắt nhìn chằm chằm nồi cháo trước mắt, muốn bao nhiêu lãnh đạm có bấy nhiêu lãnh đạm, làm Hoắc tiên sinh rất không quen.
Anh sờ sờ bản kế hoạch trong túi, thừa dịp lúc rửa mặt, móc ra nhìn sơ qua.
“‘Hết ngày đầu tiên, cho dù đánh ngã Bạch tiểu thư không thành công cũng không cần lo lắng, trải qua một ngày, thái độ của Bạch tiểu thư với ngài đã thay đổi, biết được chỗ đáng tin của Hoắc tổng, không giống với mấy tên tiểu bạch kiểm trước kia, ấn tượng của cô ấy với ngài sẽ có thay đổi, còn sẽ sinh ra một chút tam lý ỷ lại với ngài, nên ngày hôm sau, chính là lúc quan trọng nhất…’”
Trong lòng Hoắc tiên sinh run lên, than thầm một tiếng không tốt.
Cả ngày hôm qua, những chuyện trong kế hoạch chẳng những không thực hiện, mà tất cả đều bị Bạch Thanh Thanh làm hết. Mắt thấy ban ngày tình cảm đã thăng tiến, ai dè buổi tối mình rất ra dáng tổng giám đốc bá đạo hôn Bạch Thanh Thanh một cái, đã bị Bạch Thanh Thanh hung hăng khi dễ tiểu Hoắc tiên sinh.
Đến bây giờ, Bạch Thanh Thanh còn không thèm để ý đến anh!
Đừng nói đến tâm lý ỷ lại như trong kế hoạch, hiện tại Bạch Thanh Thanh một câu cũng không muốn nói với anh!
Hoắc tiên sinh rất ưu thương, rất khổ sở, rất tuyệt vọng.
Anh tiếp tục đọc.
“‘… Quá trình cắm trại dã ngoại, ở đó không có quá nhiều phương tiện vui chơi giải trí, ngay cả sóng điện thoại cũng có thể sẽ không có, làm sao để trôi qua được một ngày, dưới đây có vài phương pháp: Thứ nhất, dẫn Bạch tiểu thư vào rừng thám hiểm. Những nơi chưa từng đặt chân đến sẽ khơi dậy lòng hiếu kỳ, không biết có nguy hiểm hay không, nếu Bạch tiểu thư gặp nạn, vào thời khắc mấu chốt, Hoắc tổng có thể ra tay cứu, như vậy nhất định sẽ khắc sâu ấn tượng của ngài trong lòng Bạch tiểu thư. Hoắc tổng có thể yên tâm, tôi đã điều tra qua chỗ đó, dựa theo những phản hồi các người đi phượt, không có nguy hiểm gì quá lớn, tôi tin Hoắc tổng sẽ có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân. Thứ hai,………’”
Cặp mày Hoắc tiên sinh nhíu chặt dần dần dãn ra, anh gấp bản kế hoạch rồi cất đi.
Khi anh trở lại, cháo trong nồi đã xong.
Bạch Thanh Thanh lãnh đạm múc một chén cháo đặt vào vị trí của Hoắc tiên sinh, còn cô thì tự lấy một cái muỗng chậm rãi khuấy cháo, đến khi cháo đã nguội bớt, mới đổ vào chén cơm của Chúc Chúc.
Hoắc tiên sinh chậm chạp ngồi xuống, duỗi tay động đến cái chén, lập tức bị phỏng nhẹ, đầu ngón tay hơi đỏ lên. Anh nhìn qua Bạch Thanh Thanh, đối phương không có bất kì phản ứng nào.
Nếu là bình thường, Bạch Thanh Thanh đã sớm nắm lấy tay anh, tri kỷ mà quan tâm hỏi anh có sao không, còn ngậm lấy ngón tay bị phỏng của anh vào miệng, đầu lưỡi khiêu khích chèn ép ngón tay mềm mại, từng tấc trên đó đều được cô dụng tâm miêu tả một lần, ánh mắt nhìn anh sẽ dần trở nên quyến rũ…
Hoắc tiên sinh khụ một tiếng.
“Khó có khi đến đây, hay là đi xung quanh thử đi?” Hoắc tiên sinh đề nghị nói: “Anh nghe nói phong cảnh quanh đây không tệ, nơi này chưa bị khai phá, đều là trạng thái tự nhiên, bình thường sẽ không thể thấy được đâu.”
Bạch Thanh Thanh “Ừ” một tiếng.
Vậy coi như cô đã đồng ý rồi.
Hoắc tiên sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, thật cẩn thận thổi nguội chén cháo, ăn no bảy tám phần, mới kết thúc bữa sáng này.
Dọn dẹp sơ qua đồ đạc, hai người đeo ba lô lên lưng, bế Chúc Chúc đi vào rừng cây. Hôm qua bọn họ chỉ đi vòng quanh bìa rừng, hái vài loại rau quả dại, nhặt một ít nhánh cây rồi trở về, chưa đi vào rất sâu, bản kế hoạch Dương Xảo Mạn viết cũng có đoạn này, đương nhiên cũng chuẩn bị rất nhiều lương khô, đều được bỏ vào ba lô của hai người.
Trong lòng Hoắc tiên sinh hạ quyết tâm, bây giờ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cũng nhất định phải thực hiện theo kế hoạch của Dương Xảo Mạn, tuyệt đối không để Bạch Thanh Thanh chiếm được tiên cơ!
Nhưng mà…
Nhìn phía trước thân ảnh Bạch Thanh Thanh ôm Chúc Chúc đi phía trước không hề quay đầu lại, Hoắc tiên sinh thật đau đầu.
Anh vài bước đuổi theo thử nói: “Ở đây không có cột mốc đường hay vật làm dấu, chúng ta cứ đi vào như này, lúc quay về có thể tìm được đường không?”
“Tôi đã chuẩn bị rồi.”
Hoắc tiên sinh nghẹn lời, thấy Bạch Thanh Thanh dừng lại ở một chỗ khó đi, trên tay cô cầm một con dao đa năng, xoạt xoạt hai cái làm ký hiệu trên thân cây, động tác vô cùng thuần thục, sau khi đánh dấu xong liền đi về phía trước, trong lúc tạm dừng cũng chỉ để chọn xem nên đi con đường nào.
Trong bản kế hoạch của Dương Xảo Mạn không nói đến việc này!
Hoắc tiên sinh nhắm mắt theo đuôi cô, không ngừng nói chuyện, ý đồ muốn để cô chú ý đến mình: “Em biết cây nấm đó không? Màu sắc thật tươi đẹp, nó có độc hay không?”
“Ừ.”
“Ở đây vậy mà có thi thể, chỉ còn lại xương cốt, thoạt nhìn rất nhỏ, có thể biết trước kia nó là gì không?”
“Chim.”
“Cái này có thể ăn không?”
“Không thể.”
“…”
Hai người đi vào trong rừng, ban đầu Hoắc tiên sinh còn có thể kiên trì, đi đến cuối cùng, anh đã không nói nên lời, cũng chỉ biết thở dốc. Bạch Thanh Thanh quay nhìn anh, dừng trên một chỗ đất trống.
Ở đây chỉ còn tiếng của Chúc Chúc.
Hoắc tiên sinh bình phục hô hấp, sờ bản kế hoạch trong túi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bạch Thanh Thanh, thấy cô đang nghiêm túc chơi cùng Chúc Chúc, thất bại nồng đậm cũng dâng trào. Cả một đoạn đường anh không ngừng nói nói nói, nhưng phản ứng của Bạch Thanh Thanh vô cùng lãnh đạm, sắc mặt cũng không đẹp lên tí nào, Hoắc tiên sinh cho rằng cô còn đang tức giận, nhưng cô đã tức giận quá lâu rồi.
Hơn nữa… Mình cũng chỉ hôn cô một chút!
Mỗi ngày Bạch Thanh Thanh đều đè anh vào tường hôn đến hai chân nhũn ra, anh đâu có tức giận! Anh chẳng qua chỉ chủ động hôn lại Bạch Thanh Thanh, Bạch Thanh Thanh không để ý anh suốt nửa ngày!
Hoắc tiên sinh cảm thấy thật ủy khuất.
Nhưng thư ký Dương đã nói, thời khắc mấu chốt, cần phải có lòng khoan dung với bạn gái.
Nên Hoắc tiên sinh chủ động qua đó ngồi, chủ động hỏi: “Em còn giận sao?”
Bạch Thanh Thanh liếc mắt nhìn anh.
Hoắc tiên sinh tiếp tục nói: “Anh cũng không cố ý muốn hôn em, tuy chưa được sự đồng ý của em, nhưng… Nếu em không muốn, em có thể hôn trả lại, hôn nhiều hôn ít cũng không sao.”
Vẻ mặt Bạch Thanh Thanh cổ quái nghiêng đầu qua: “Anh cho rằng tôi tức giận vì hôm qua anh hôn tôi một chút?”
“Chẳng lẽ không phải?”
“Anh chủ động hôn tôi, chẳng lẽ tôi không cao hứng?”
Hoắc tiên sinh trong lòng gật đầu: Đúng vậy đúng vậy, tuy mỗi lần Bạch Thanh Thanh hôn anh đều sẽ làm hai chân anh nhũn ra, nhưng anh vẫn rất chờ mong.
“Tôi chỉ nghĩ…” Bạch Thanh Thanh chậm rãi nói: “Chúng ta có phải có hơi không hợp hay không.”
—————— Á?
“Không hợp?!” Hoắc tiên sinh lập tức nhíu mày, vẻ mặt không dám tin tưởng.
Bạch Thanh Thanh nói những lời này là có ý tứ gì? Muốn chia tay với anh sao?!
Kế hoạch của thư ký Dương chỉ mới đến trang thứ hai, anh chưa làm gì cả, vậy mà Bạch Thanh Thanh nói muốn chia tay với anh?!
Hoắc tiên sinh phảng phất cảm thấy trái tim mình bị một tay bàn dùng sức bóp chặt, đầu óc trong nháy mắt chỗ trống, anh nhìn Bạch Thanh Thanh, môi giật giật, dường như không thể nghe được gì nữa, nhất thời, tất cả tiếng động đều biến mất, anh dồn dập thở dốc một chút, cuối cùng mới cảm nhận được bàn tay đang cầm lấy trái tim mình thả lỏng.
Anh vươn tay bắt lấy cánh tay Bạch Thanh Thanh, cắn răng nói: “Em có ý gì?”
“Tôi nói, Hoắc Minh Châu, chúng ta kém nhau quá nhiều.” Bạch Thanh Thanh gục đầu xuống, mộ tay khác nhẹ nhành vuốt ve cún con sau lưng: “Anh thật tốt quá, tôi không biết nên làm gì bây giờ.”
Hoắc tiên sinh sửng sốt một chút.
Anh chưa từng thấy Bạch Thanh Thanh như vầy.
“Anh biết Quách Tử Minh đúng không? Tôi với anh ta quen nhau hồi đầu năm, anh ta đang ở trên đường phỏng vấn, sau đó cản tôi lại. Lúc đó tôi đang chia tay với bạn trai tiền nhiệm, còn anh ta cũng không làm tôi thấy chán ghét, ngày hôm sau, tôi tìm thấy nhà anh ta, anh ta sống trong căn nhà cho thuê ở phía tây thành phố, một tháng ba trăm, ta hỏi anh ta, có muốn đến nhà tôi sống không. Anh ta đồng ý.”
Hoắc tiên sinh mờ mịt lên tiếng, không rõ vì sao cô lại đột ngột nhắc đến bạn trai cũ.
“Anh ta không có công việc chính thức, vốn chỉ làm những việc tạm thời kiếm tiền sinh hoạt, tôi nói tôi có thể nuôi anh ta, anh ta chấp nhận. Một tháng sau, một hạng mục ở nước ngoài của tôi có tiến triển, tôi nói với Đỗ Linh một tiếng, liền xuất ngoại.” Bạch Thanh Thanh dừng một chút: “Lúc đi quá vội vàng, tôi không kịp nói với anh ta, nhờ Đỗ Linh chăm sóc anh ta một chút, một tháng sau khi tôi về nước, anh ta đi thuê phòng khách sạn với bạn gái cũ.”
Hoắc tiên sinh cảm thấy tâm thật đau, cảm thấy dức mạnh của tổng giám đốc bá đạo tuôn ra, muốn một tay ôm cô vào ngực.
“Tôi đã gặp qua nhiều tình huống tương tự, không có cảm giác lớn lao gì, chia tay với anh ta tại chỗ.” Bạch Thanh Thanh ngẩng đầu lên, đối mắt với anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng anh không giống, chia tay với đám người như Quách Tử Minh, tôi không có cảm giác nặng nề gì, nhưng nếu có một ngày anh cũng vậy, tôi sẽ không nhịn được đoạt anh lại.”
Hoắc tiên sinh ngẩn ra.
“Tôi muốn đem anh nhốt trong nhà, không ai nhìn thấy, không ai biết, để anh chỉ thuộc về một mình tôi, toàn tâm toàn ý yêu tôi, trên người chỉ có mùi hương của tôi… Ban đầu, tôi cứ tưởng, anh giống với đám người Quách Tử Minh, sớm muộn gì có một ngày anh cũng rời xa tôi.” Động tác Bạch Thanh Thanh chậm rãi dừng lại: “Nhưng hiện tại, hình như không phải như vậy.”
“Em luyến tiếc thả anh đi rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lược bỏ vài câu…
Tuy Hoắc tiên sinh vẫn luôn được Thanh Thanh chăm sóc, nhưng mà, anh ta vẫn là tổng giám đốc bá đạo, đương nhiên Thanh Thanh có thể nhìn thấy sự bá (khả) đạo (ái) của anh!
Ban đầu chỉ coi Hoắc tiên sinh như tiểu bạch kiểm, bất tri bất giác, thật ra đã tiến thêm một bước nhỏ!
ㄟ(≧◇≦)ㄏ Trong lòng Thanh Thanh, anh đã từng giống với tiểu bạch kiểm!
Hết chương 32
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...