Hơn nữa người chụp ảnh hẳn là cố ý, bốn tấm hình, tấm thứ nhất là bộ dạng cô đứng ở cửa bệnh viện gương mặt sầu khổ, tấm thứ hai, thứ ba căn bản không cần nhìn mặt cũng biết cô ở nhà họ Du bị đối xử thành cái dạng gì.
Mà tấm hình thứ 4 còn đẹp hơn, nhìn tấm hình đó, cô và Tề Nhân Kiệt cả hai đang cười, khiến cho người ngoài nhìn vào dễ dàng nghĩ cô ngoại tình.
Phía dưới còn có một đoạn chữ được viết to lên, Văn Hinh nhìn qua một chút, đơn giản là nói đến Văn Hinh cô bởi vì không thể mang thai con của nhà họ Du mà bị người nhà họ Du bài xích, hàng ngày phải làm công việc của người giúp việc, chồng thì thường xuyên qua đêm ở bên ngoài không về nhà, không chịu nổi cô đơn nên mới ngoại tình bên ngoài.
Sau khi xem xong, Văn Hinh thật sự bị kích động, muốn cười to, cô thật sự bội phục năng lực tưởng tượng của đám chó săn kia.
Cô đột nhiên nghĩ, nếu như Tề Nhân Kiệt thấy được bài báo này, không biết anh ta sẽ nghĩ thế nào?
Câu dẫn vợ người khác, hơn nữa lại còn là vợ của đối thủ của anh ta, chuyện này nếu để người khác biết, chỉ sợ một chấm nước bọ nhỏ cũng có thể khiến chết đuối.
Lúc này, dì Lý cũng xông tới, nhưng mà bà không biết chữ, cho nên mới tò mò hỏi: “Cô bé, trên này viết cái gì vậy? tại sao phu nhân lại_______” bà hỏi, ánh mắt đột nhiên bị thu hút bởi mấy tấm hình kia, lập tức trợn to mắt, chỉ vào người trong hình, “Này… Trên này không phải là cháu sao?”
Cô đột nhiên hiểu ra lí do Diêu Phương tức giận.
Văn hinh bất đắc dĩ cười , " Đúng,giống như kẻ trộm được an ủi vậy.”
Thế mà cô một chút cảm giác cũng không có, bây giờ đám chó săn thật là đáng sợ, quả thực chỗ nào cũng có, lợi dụng mọi cơ hội. ( vô khổng bất nhập)
Họ đang nói chuyện với nhau, Diêu Phương đúng lúc đi từ trong phòng ra, đứng ở hành lang lầu hai nới với Văn Hinh :” Cô đến phòng tôi một lát.” Nói xong, xoay người trở về phòng.
Văn hinh đặt tờ báo xuống đi tới cửa phòng Diêu Phương, chỉ thấy Diêu Phương sắc mặt vô cùng lạnh lùng nghiêm túc đang ngồi ở trên ghế salon chờ cô. Nhìn thấy Văn Hinh, bà lạnh lùng mở miệng chất vấn:” chuyện này cô định xử lí thế nào?”
"Phu nhân muốn cháu làm thế nào ạ?” Văn Hinh không đáp mà hỏi ngược lại, bởi vì cô biết, cho dù cô có làm như thế nào, lần này e rằng Diêu Phương cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô. Chỉ cần cô và bà hủy bỏ hiệp nghị kia, thì bất kể có bắt cô làm gì, cô đều không phản đối.
Nhưng mà, cô càng lo lắng, thì điều đó càng trở thành sự thật.
Chỉ thấy Diêu Phương giương mắt lên liếc cô một cái, sau đó mặt không chút thay đổi nói:” Hiện tại tôi chỉ có cùng cô hủy bỏ hiệp ước, hơn nữa cô nhất định phải đứng ra giải thích với bên ngoài, đây là do một mình cô gây ra, là cô không chịu được cô đơn mới ngoại tình. Có như thế, mới có thể chứng minh nhà họ Du chúng tôi trong sạch, cô cũng biết địa vị của nhà họ Du chúng tôi trong xã hội, chúng tôi không thể bị xấu hổ!”
"Không ——" Văn Hinh lập tức nóng nảy, "Phu nhân, cầu xin bác đừng hủy bỏ hiệp ước, cầu xin bác”
Cô có thể hiểu được quyết định này của Diêu Phương, bởi vì chỉ có như thế, nhà họ Du mới không bị người ngoài nhục mạ, mà cô, văn Hinh từ một người bị hại thăng cấp thành một người đàn bà
chủng quyết định này, bởi vì chỉ có như vậy, họ Du gia mới sẽ không bị người thóa mạ, mà nàng văn hinh là từ một người bị hại thân phận của lập tức thăng cấp thành một người đàn bà ăn chơi, giả dối.
Người ngoài nhìn cô như thế nào cô đã sớm không quan tâm, lòng dạ của cô hôm nay, nếu như Diêu Phương thật sự muốn hủy bỏ hiệp ước với cô, vậy thì đồng nghĩa với việc mọi cố gắng cả tháng này của cô đều vô nghĩa, đồng thời cả cha và em trai đều hết hi vọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...