Chờ du Thần Ích rời đi rồi, vốn là Văn Hinh trên mặt tràn đầy sự tự tin cùng bình tĩnh, trong nháy mắt liền mất đi, trên gương mặt lộ ra một vẻ đau thương
Đúng lúc ấy, cửa phòng đang đóng chặt đột nhiên bị mở ra, Lạc Tình bỗng chạy vọt vào. Sau khi thấy Văn Hinh ngồi dưới đất , cô ta không khỏi ngẩn người, sau đó mới vọt tới trước mặt Văn Hinh , một tay nắm lấy cổ áo của cô , đầy oán giận, không kiềm chế được chất vấn cô: "Cô mới vừa rồi nói gì với anh họ hả? Tại sao anh ấy vừa từ trong phòng đi ra ngoài lại đùng đùng nổi giận như vậy?"
Văn Hinh nghe vậy, không khỏi cười khổ nhàn nhạt, cũng không có trả lời vấn đề của Lạc Tình.
Cô có thể nói cái gì? Cô còn có thể nói gì đây?
Ở trong cái nhà này, không phải là tất cả mọi người đều biết, cô chính là dùng thân thể đem bán lấy tiền sao? Một người phụ nữ vì tiền mà cam tâm tình nguyện bán đứng thân thể của mình !
Lạc Tình thấy cô chẳng những không trả lời vấn đề của cô ta, tiếp tục châm biếm cô, đáng giận hơn là, đột nhiên cô ta vung tay hung hăng quăng Văn Hinh một bạt tai, sức lực to lớn khiến Văn Hinh ngay lập tức lại ngã xuống đất.
"Đều là do cô, con đàn bà này!" Lạc Tình chỉ tay về phía cô lớn tiếng mắng, gương mặt đầy tức giận, ánh mắt tràn đầy thù hận tựa hồ hận không thể đem Văn Hinh ăn tươi nuốt sống.
"Kể từ khi cô tới đến nhà chúng tôi, anh họ liền thay đổi rồi, hắn trước kia rất thương tôi, căn bản không bao giờ để cho tôi bị một chút xíu uất ức. Nhưng hôm nay thì sao, hắn chẳng những đối với tôi hô to nói lớn, còn muốn động thủ đánh tôi, đều là tại cô con đàn bà này! Đêm hôm đó sao cô không ngã chết đi, cô chết rồi, sẽ không ai tranh giành anh họ cùng tôi, anh họ cũng sẽ lại đối rất tốt với tôi , đều là tại cô!"
"Thì ra , đêm hôm đó thật sự là cô đẩy tôi ngã cầu thang ." Văn Hinh từ từ ngẩng đầu lên, má bên trái nổi lên một dấu tay rõ ràng, vừa đỏ vừa sưng, cộng thêm đầu tóc lúc này của cô rối bời, trông có chút chật vật không chịu nổi.
Nghe vậy, Lạc Tình vốn đang cố nén giận, ánh mắt đột nhiên hiện lên một tia chột dạ, cô ta tránh được ánh mắt của Văn Hinh, có chút bối rối phủ nhận nói: "Cái . . . . . . Cô nói cái gì? Tôi mới. . . . . . Không có đẩy cô đâu, tóm lại, tôi cảnh cáo cô, nếu như cô còn dám quyến rũ anh họ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ quacho cô! Không tin, cô cứ chờ thử xem!"
Cô ta cứng rắn đe dọa xong , liền nhanh chóng rời rời khỏi phòng, giống như là đang trốn tránh cái gì.
Nhìn cửa phòng đóng lại một lần nữa , Văn Hinh cười cười, mặc dù Lạc Tình bình thường ngang ngược cùng kiêu ngạo, nhưng ý định cũng rất đơn thuần, trong lòng có cái gì toàn bộ đều viết ở trên mặt, làm cho người ta căn bản không cần đoán cũng biết cô ta đang suy nghĩ cái gì. Mà cô ta vừa mới nói chuyện kia, làm cho cô có thể xác nhận, đêm hôm đó người đẩy cô ngã cầu thang từ phía sau lưng, hung thủ thật ra chính là cô ta.
A, ý định đơn thuần, nhưng lòng dạ độc ác!
Đi tới phòng khách, chỉ thấy Diêu Phương đang ngồi ở trên ghế sa lon ưu nhã uống cà phê, nhìn thấy Văn Hinh, bà chỉ lạnh nhạt nói: "Tới đây, tôi có lời muốn nói với cô!"
Chẳng biết tại sao, từ lúc mới bắt đầu vào nhà họ Du tới giờ, Văn Hinh cảm thấy mình đối với Diêu Phương có một loại sợ hãi âm thầm, sợ bà ấy cả trong biểu hiện cũng như trong lời nói, sợ hãi khí thế nữ vương cao thượng trên người bà. Mặc dù sợ như vậy, nhưngcô lại chưa bao giờ biểu hiện ra mặt, chỉ là cố gắng làm việc cẩn thận thêm một chút mà thôi.
"Chuyện gì vậy ạ, thưa phu nhân?" Cô đi tới trước mặt Diêu Phương , nhẹ giọng hỏi .
Diêu Phương để ly cà phê xuống, giương mắt nhìn Văn Hinh một cái, mới chậm rãi mở miệng nói: "Thời gian của cô cũng không còn nhiều phải không?" Mặc dù là bà đang hỏi cô, nhưng dường như đang khẳng định.
Nghe vậy, Văn Hinh trong lòng cả kinh, bà ấy đang ám hiệu cô nên đẩy nhanh tiến độ sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...